Độc Nhãn Long ngồi bệt xuống đất, sau đó mới kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Hắn ta tuân theo lời dặn của Vân Quán Ninh, hôm nay đến phủ Ứng Quốc Công một chuyến.
Nhưng Vân Đinh Lan rất cảnh giác.
Chỉ nhìn cách ăn mặc khác với trước đây của Độc Nhãn Long, nàng ta đã không tin lời hắn ta, lại còn đuổi hắn ra khỏi phủ Ứng Quốc Công, làm Độc Nhãn Long giận đến nỗi phải đấm vào tường!
Nếu việc đầu tiên cô nãi nãi giao cho hắn ta còn làm không xong, hắn ta còn mặt mũi nào gặp cô nãi nãi nữa?
“Vì vậy ta bèn nghĩ cách, nhất định phải lừa nàng ta ra ngoài.”
Độc Nhãn Long nắm chặt nắm đấm sốt sắng nói: “Ta tìm đủ mọi cách, sau đó đã nghĩ đến Doanh… Tam Vương Gia.”
“Thế là lấy ta đã quần áo gia đình của phủ Tam Vương mặc vào, sau đó mới đến phủ Ứng Quốc Công lừa Vân Đinh Lan ra ngoài. Nhưng nữ nhân này vừa ra ngoài, nàng ta nhìn thấy ta thì lập tức gọi người tới.”
“Ta cũng hết cách, đành phải đánh ngất nàng ta.”
Nói xong, Độc Nhãn Long gãi đầu, dáng vẻ không biết làm thế nào: “Cô nãi nãi, ta vẫn không hiểu. Ta đã cải trang kỹ như vậy, tại sao nữ nhân này vẫn có thể vừa nhìn đã nhận ra ta chứ?”
Vân Quán Ninh trợn mắt nhìn hắn, không biết nên nói thế nào.
Nàng nhìn Độc Nhãn Long to cao vạm vỡ, trên người mặc quần áo gia đình bó sát, lại chỉ có một mắt rất đặc trưng…
“Có lẽ do thần thái người rất tốt, gia đình của phủ Tam Vương không ai có thần thái tốt như ngươi.”
Nàng ngồi xổm xuống, mở bao tải ra, giọng điệu cực kỳ miễn cưỡng: “Vì vậy nàng ta vừa nhìn đã nhận ra ngươi.”
“Thật sao?”
Độc Nhãn Long cực kỳ thích thú vuốt tóc, bỗng chốc tràn đầy tự tin.
Vân Quán Ninh liếc sang hắn ta nói: “Giả đó.”
Độc Nhãn Long mặt mày ủ rũ.
Vân Quán Ninh không thèm để ý đến hắn ta, nàng chỉ lo tự mình lôi Vân Đinh Lan ra.
Nàng ta đang hôn mê, hai tay hai chân đều bị trói chặt.
“Thả nàng ta ra, tìm cách làm nàng ta tỉnh lại cho ta.”
Độc Nhãn Long lập tức xắn tay áo lên, ra vẻ định đánh Vân Đinh Lan một bạt tai, nhưng nghĩ đến Vân Quán Ninh bảo bọn hắn phải nhân văn… hắn ta bèn đánh văn minh một chút, gọi nàng ta dậy.
Hắn ta khẽ vỗ vỗ mặt Vân Đinh Lan, dịu dàng nói: “Vân nhị tiểu thư, phiền người tỉnh lại.”
Vân Quán Ninh: “…”
Nàng đá Độc Nhãn Long một cái, lấy một chậu nước đá trong không gian ra, đổ hết lên đầu Vân Đinh Lan!
Nhanh gọn dứt khoát!
Vân Đinh Lan từ từ tỉnh lại.
Độc Nhãn Long trợn mắt há mồm nhìn nàng vứt cái chậu sang một bên, hồi lâu hắn ta mới kịp phản ứng trở lại: “Cô nãi nãi, người đúng là thần tiên!”
Vừa rồi hắn ta không thấy xung quanh có chậu, có nước!
Vân Quán Ninh không thèm để ý đến hắn ta, bởi vì Vân Đinh Lan đã tỉnh rồi.
“A…”
Nàng ta hét lên một tiếng, điên cuồng giãy giụa: “Các ngươi là ai? Rốt cuộc muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi…”
Còn chưa dứt lời đã thấy Vân Quán Ninh đứng bên cạnh khoanh tay, cười khinh khỉnh nhìn nàng ta: “Nhị muội muội, tỉnh rồi à?”
“Là ngươi?”
Vân Đinh Lan trợn tròn mắt ngạc nhiên.
Nhưng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát.
Ngay sau đó vẻ mặt nàng ta chợt thay đổi, đôi mắt chợt lóe lên sự căm hận, lòng căm thù sâu sắc khiến người ta giật mình: “Vân Quản Ninh!”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi chất vấn: “Ngươi muốn làm gì ta?”
“Muốn chém muốn giết tùy ngươi!”
Nàng ta hung hăng nói: “Có bản lĩnh thì người cứ giết ta đi!”
“Tại sao ta phải giết ngươi?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn nàng ta: “Lẽ nào người đã làm chuyện gì có lỗi với ta, làm tổn thương ta sao? Vì vậy ngươi chột dạ, ngươi không dám đối mặt với ta?”