Ngân châm trong tay nàng đặt gần sát ở trước gương mặt trắng nõn của Vân Đinh Lan: “Chỉ có khắc dấu ở trong lòng, về sau mới biết ai là người người không thể đụng tới được.”
“Con người của ta, không chỉ có oán báo oán, còn có thù báo thù nữa.
Tính ra nàng còn rất thù dai, sau khi báo thù rồi vẫn không dễ dàng tha thứ cho kẻ thù của mình.
Cho nên đổi với Vân Đinh Lan liên lục khiêu khích, hãm hại nàng…
Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình!
Trong mắt Vân Quán Ninh lóe lên tia lạnh lùng, đưa ngân châm trong tay hung hăng áp gần sát lên mặt của Vân Đinh Lan.
Vân Chân Tung lúc còn trẻ cũng là một mỹ nam tử khuynh thành.
Chỉ có điều mỹ nam tử đó trước giờ không có tài cán gì.
Sau khi cưới Cố thị, nhờ vào Cố gia mới đi được tới ngày hôm nay.
Kinh thành có nói: “Ưng Quốc Công là một tên công tử bột.
Những mà nói này, cũng không ai dám nói ở trước mặt của ông ta.
Được di truyền bởi Vân Chấn Tung, ba tỷ muội Vân gia ai cũng đều xinh đẹp rạng ngời. Chỉ là ba người bọn họ đẹp theo kiểu mỗi người một vẻ.
Vân Quán Ninh là tuyệt sắc băng sơn, Vân Đinh Lan là kiều diễm thướt tha, Vân Đinh Đinh lại là kiểu mềm mại đáng yêu.
Trước giờ, Vân Đinh Lan vẫn luôn kiêu hãnh trước nhan sắc tuyệt diễm này của mình.
Đêm nay, Vân Quán Ninh muốn hoàn toàn tiêu hủy đi “niềm kiêu hãnh” đó của nàng ta.
Bị ngân châm đâm vào mặt, Vân Đinh Lan lập tức la hét thảm thiết.
Đây phải gọi là âm thanh cuồng loạn, người không biết nghe được còn tưởng là ác quỷ hiện hình.
Ngay cả Độc Nhãn Long cũng bị dọa cho run sợ.
Lúc nãy hắn ta đã định sẽ kiến nghị với cô nãi nãi dùng vũ khí lợi hại mà đêm đó đã đối phó với bọn hắn để giáo huấn Vân Đinh Lan một trận, nhưng vừa mới định nói…
Đã nhìn thấy ngân châm trong tay của Vân Quán Ninh chậm rãi đâm thật sâu vào mặt của Vân Đinh Lan.
Tàn nhẫn!
Quả nhiên là quá tàn nhẫn.
Lòng dạ nữ nhân quả nhiên là độc ác nhất.
Nhưng mà lời này, hắn ta làm sao dám nói ở trước mặt của cô nãi nãi được?
Đêm nay, Vân Quán Ninh lộ ra thủ đoạn này, về sau Độc Nhãn Long cũng không dám nảy sinh bất cứ tự tâm nào khác nữa.
“Vân Quán Ninh, người sẽ chết không được toàn thây.”
Trên mặt Vân Đinh Lan đã chảy máu, nàng ta đau đến chết đi sống lại: “Ta có thành quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi đâu, Vân Quán Ninh, ả tiện nhân này!”
Nàng ta càng căm phẫn, Vân Quán Ninh lại càng cười tươi.
Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ khiến Vân Đinh Lan không mắng được nữa.
Nhưng mà hiện tại vẫn chưa tới lúc, tạm thời phải giữ cái miệng này của nàng ta lại.
Nàng đứng lên, chậm rãi lau máu vướng trên ngân châm, lúc này mới dặn dò Độc Nhãn Long: “Đánh!”
“Chỉ cần không xảy ra án mạng, cứ đánh thật mạnh cho ta.”
Độc Nhãn Long chấn động, có hơi khó xử nhìn Vân Đinh Lan chân yếu tay mềm kia: “Cô nãi nãi, là… Là phải đánh ở mức nào?”
“Một cú này của tôi, liệu sẽ không khiến nàng ta mất mạng chứ?”