Viên Bảo gọi hắn một tiếng “phụ thân”, Vân Quán Ninh chỉ xem như không nghe thấy gì: “Hôm nay ta gặp phải hai chuyện, chàng có muốn nghe không?”
“Phải xem nàng có muốn nói với bổn vương hay không thôi.”
Mặc Diệp mỉm cười dắt Viên Bảo vào đại sảnh, Như Ngọc lập tức nhặt đồ chơi dưới đất vào.
“Nhi tử, những thứ này đều là dì nhỏ mua cho con.”
Vân Quán Ninh xoa đầu thằng bé nói: “Đi chơi đi!”
Thấy Viên Bảo và Như Ngọc đã ra ngoài, lúc này nàng mới nhìn về phía Mặc Diệp nói: “Chuyện thứ nhất, cuối cùng ta cũng biết, tại sao Hàn Vương lại tròn như quả bóng rồi.”
Mặc Diệp vừa mới nâng chén trà lên. Nghe thấy lời này hắn không khỏi nhìn nàng nói: “Tròn như quả bóng?”
Dù là lời gì, chỉ cần nói ra từ miệng Vân Quán Ninh…
Hắn sẽ cảm thấy vô cùng thú vị, lại còn cực kỳ dễ thương!
Nếu bảo hắn hình dung thân hình của Mặc Hàn Vũ, chắc chắn hắn sẽ nói “mập như heo”.
“Tròn như quả bóng”…
Rất dễ thương!
Đó là phong cách của Vân Quán Ninh.
Hắn vô cùng vui vẻ, khẽ nhấp một ngụm trà nói: “Nguyên nhân khiến nhị ca tròn như quả bóng, từ lâu đã không còn là bí mật gì nữa! Bổn vương biết hết”
“Nhưng bởi vì nhị tẩu quản lý chặt chẽ, nhị ca lại bằng mặt không bằng lòng thầm ăn lén mà thôi.”
Phu thê hai người nhàn nhã tự do ngồi nói chuyện ngày thường.
Vân Quán Ninh cũng uống một ngụm trà: “Còn một chuyện nữa.”
“Ta cảm thấy tam muội muội rất xứng đối với Chu Vương! Hôm nay ta đưa tam muội muội đến phủ Chu Vương, không biết Chu Vương có vừa ý tam muội muội không, nhưng Trần Bá đã vừa ý rồi!”
Nàng nhếch miệng cười: “Đáng tiếc tam muội muội không bằng lòng.”
“Muội ấy nói Chu Vương giống như một lão già, nghiêm túc quá! Nếu không thì ta còn tưởng đây là mối hôn sự không thể thích hợp hơn được nữa.”
Nghe nàng nói như vậy, Mặc Diệp lại gật đầu đăm chiêu.
“Nói có lý! Cho dù là đối với tam muội muội hay tứ ca, hai người đều là sự lựa chọn rất tốt.”
Vì để thân thiết với Vân Quán Ninh hơn, hắn đã gọi “tam muội muội” theo Vân Quán Ninh từ lâu.
Cổ Bá Trọng và Cổ Minh…
Mặc Diệp cũng không gọi là Cố lão gia, Cố nhị gia gì đó nữa, mặc kệ người ta có hài lòng hay không, hắn cũng mặt dày gọi “ngoại tổ phụ”, “cửu cứu” theo Vân Quán Ninh.
Chiều này hiển nhiên rất có ích, thái độ của Vân Quán Ninh và người nhà Cố gia đối với hắn cũng thay đổi nhiều.
Nàng lườm hắn một cái: “Vì vậy chàng cũng cảm thấy, chuyện của tam muội muội và Chu Vương có thể thành công sao?”
“Bên phía tứ ca, bổn vương có thể đi thăm dò tin tức thử.”
Mặc Diệp suy xét nói: “Cho dù có thành hay không… tam muội muội là một cô nương, cũng không thể để nàng ra mặt được. Bổn vương đến thăm dò ý của tử ca trước, huynh ấy bằng lòng thì chúng ta mới thuyết phục tam muội muội.”
“Nếu huynh ấy không đồng ý, cũng không thể hủy hoại thanh danh của nàng và tam muội muội được.”
Vân Quán Ninh kích động vỗ tay: “Vậy được! Ta lại hỏi thăm ý của tam muội muội thêm!”
Hôm nay nàng cũng nhìn ra được rồi.
Ngoài miệng Vân Đinh Đinh nói không đồng ý, nhưng thật ra trong lòng vẫn hơi do dự.
Có sự do dự, chứng tỏ việc này có thể xoay chuyển được!
Nếu hai người này thành đối thật, chẳng phải phủ Chu Vương và Minh Vương Phủ lại càng thân thiết hơn sao?
Chuyện của Vân Đinh Đinh và Mặc Vĩ đã quyết định xong, trong lòng Vân Quán Ninh cũng thấy nhẹ nhõm.
May mà Mặc Diệp đồng ý nhúng tay vào chuyện này.
Ban đầu nàng còn đang nghĩ, chỉ dựa vào sức của mình nàng… cho dù có thể thuyết phục Vân Đinh Đinh, nhưng bên phía Mặc Vĩ cũng khó mở lời.
Dù Mặc Vĩ đã từng nói, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho hắn ta, điều kiện gì hắn ta cũng đồng ý.