Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 543



Vừa lắc vừa thở dài, chắp hai tay sau lưng bước ra cửa như một ông cụ: “Được rồi, con biết bóng đèn như con làm hai người chướng mắt, tạm biệt!” 

“Phut ha ha.” 

Vân Quán Ninh nhịn không được, nàng cười ra tiếng. 

Xem ra lực ảnh hưởng của hoàng tổ phụ Mặc Tông Nhiên không nhỏ. 

Ở Hành Cung mới có mấy ngày, Viên Bảo đã học được dáng vẻ chắp hai tay sau lưng của ông ấy. 

Ngay cả tinh hoa lắc đầu thở dài mà nó cũng học được. 

Lúc này, Viên Bảo y hệt bản thu nhỏ lại của Mặc Tông Nhiên… 

Không hổ là gia tôn! 

“Thằng nhóc này, sớm muộn gì bản vương cũng đập nó một trận! Sắp bốn tuổi rồi, có thể đánh phải không?” 

Mặc Diệp cắn răng nói. 

Đứa con trai này đúng là khắc tinh của hắn! 

Càng nói hung dữ thì hắn càng thương nó, chứ đâu có nỡ ra tay đánh nó. 

Cho dù lúc này Viên Bảo nói muốn cưỡi lên đầu hắn để hai ngôi sao, thì Mặc Diệp cũng sẽ ngồi xổm xuống không chút do dự, để nó trèo lên đầu hắn làm mưa làm gió! 

Thôi thôi! 

Cả đời này, hắn đối xử lạnh lùng với mọi người. 

Lại không thể đổi xứ lạnh lùng với Vân Quán Ninh và Viên Bảo. 

Hai mẫu tử này, một là trái tim, còn một người là lòng bàn tay. 

Dù hai người có giận hắn như thế nào, thì hắn cũng chỉ có thể chịu đựng. 

Mặc Diệp cúi đầu nhìn Vân Quán Ninh đang cười tươi, lòng hắn mềm đến rối tinh rối mù: “Có đói bụng không? Bản vương phân phó ngự thiện phòng làm cháo gà mà người thích ăn nhất.” 

“Được.” 

Vân Quán Ninh rời khỏi lòng hắn rồi tựa vào đầu giường. 

Nhìn Mặc Diệp ra ngoài, ánh mắt của nàng hơi lóe. 

Nàng không nhịn được nhớ đến tối hôm qua, Tống Tử Ngư bị thương. 

Rốt cuộc là ai mới có thể làm hắn ta bị thương thành như vậy? 

“Huyền Sơn tiên sinh ở đâu? 

Còn nữa, khi nàng rơi vào hôn mê, là ai vẫn luôn kêu “Ninh Ninh” bên tai nàng? 

Giọng nói đó rất quen thuộc, tựa như xuyên qua thời không, đến từ thế kỷ 21 xa xôi… 

Lúc đó, ở Vĩnh Thọ Cung. 

Mặc Tông Nhiên cùng Đức Phi đang cãi nhau. 

Lý ma ma và Tô Binh Thiện đứng ở ngoài cửa, hai người liếc nhau, ai cũng vò đầu sốt ruột. 

“Nên làm thế nào đây?” 

Không nhịn được nữa, Lý ma ma hỏi: “Từ khi nương nương tiến cung, hoàng thượng và nương nương chưa từng to tiếng với nhau như vậy phải không?” 

“Đúng vậy!” 

Tô Bỉnh Thiện Vỗ tay: “Hôm nay là lần đầu tiên, nhưng làm sao bây giờ?” 

“Đừng bảo là đánh nhau rồi đấy?” 

Ông ta vừa dứt lời, thì một tiếng “loảng xoảng” truyền đến từ bên trong, giống như là có thứ gì bị ném. 

Lý ma ma cùng Tô Binh Thiện cuống quít nhìn nhau, hai người vội đẩy cửa ra nhìn vào bên trong… 

Thì thấy Mặc Tông Nhiên tức giận đi qua đi lại, đầu tóc của Đức Phi bù xù, quần áo không ngay ngắn, tay bà ta chống nạnh, bên chân còn có bình sứ bị ném vỡ! 

Không lẽ, hai người vừa mới đánh nhau thật? 

“Hoàng.” 

“Nương.” 

Tô Binh Thiện và Lý ma ma vừa mới nói một chữ, còn chưa kịp nói chuyện thì thấy Mặc Tông Nhiên cùng Đức Phi quay đầu lại. 

“Cút!” 

Bọn họ căm tức nhìn hai người, hét to lên. 

“Vâng.” 

Hai người nhanh chân chạy đi, còn đóng cửa điện lại. 

Mặc Tông Nhiên nhìn Đức Phi đang nổi giận đùng đùng, tức đến đỏ mặt tía tai. 

“Vậy mà nàng không thể nhường trẫm chỉ một việc này sao?” 

“Không được!” 

Đức Phi nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn ông: “Hoàng thượng! Thần thiếp chưa bao giờ yêu cầu ngài chuyện gì. Cho nên chuyện hôm nay, nếu hoàng thượng không cho thần thiếp thì thần thiếp cũng không nghe theo!” 

“Nàng làm sao đấy?” 

Mặc Tông Nhiên đau đầu. 

“Ngài làm sao đấy?” 

Đức Phi không chịu buông tha. 

Mặc Tông Nhiên cạn lời: “Nàng nói theo trẫm làm gì?” 

“Thần thiếp có bắt chước ngài bao giờ? Thần thiếp đâu phải con vẹt!” 

Đức Phi hùng hổ đến gần ông: “Chỉ có ngài mới được nói như vậy, còn thần thiếp thì không à? Cũng đâu phải hoàng thượng phát minh ra những lời này.” 

Mặc Tông Nhiên: “… Sao nàng vô lý như vậy?” 

“Sao ngài lại vô lý như vậy?” 

Đức Phi nghểnh cổ: “Hoàng thượng, ngài còn nói ngài thương thần thiếp, ngài thương thần thiếp ở chỗ nào?”