Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 547



Mặc Diệp nhẹ nhàng VỖ VỖ lên vai của nàng: “Nếu nàng không uống thuốc, bổn vương sẽ đút cho nàng uống.” 

Tất nhiên là không phải dùng thìa để đút rồi. 

Tiểu nữ nhân này bướng bỉnh vô cùng… 

Hắn đành phải “kiên quyết” lên thôi. 

“Không muốn.” 

Vân Quán Ninh nhăn mặt. 

Mặc Diệp cười nhẹ: “Hiện tại nàng là bệnh nhân, phải nghe lời.” 

“Không muốn.” 

Vân Quán Ninh giống như một cái máy lặp lại. 

Mặc Diệp liền dùng những lời êm đẹp thuận theo nàng: “Được được được, không muốn thì khỏi uống. Có đói không? Bổn vương sẽ hạ lệnh mang đồ ăn lên, đích thân đút cho nàng ăn có được không?” 

Nàng ấy nói không muốn thì sẽ khỏi sao? 

Chờ đến ngày mai Dương thái y kê đơn thuốc, sắc thuốc xong xuôi… 

Hắn sẽ kiên quyết! 

Miệng đút đến miệng, đến lúc đó để rồi xem tiểu nữ nhân này sẽ chống cự 

như thế nào! 

Hóa ra đức tính “nói không giữ lời” cũng được thừa hưởng từ Mặc gia. 

Trước đây, Mặc Tông Nhiên bị Đức Phi cho leo cây vẫn nhẫn nhịn, sau này Mặc Diệp đã ngọt ngào lừa Vân Quán Ninh… 

“Đói rồi.” 

Sau đó Vân Quán Ninh ngước mắt lên nhìn hắn và thành thật gật đầu. 

Mặc Diệp đứng dậy và đi ra ngoài. 

Còn chưa bảo dọn cơm, Ngụy bá quản gia của Vương phủ vội vàng tiến đến gõ cửa: “Vương phi! Ban nãy lão nô phát hiện ở cửa sau có một người đang lén lén lút lút. Hắn nói là Vương phi bảo hắn đợi ở cửa sau, lão nô không dám tự mình quyết định, liền tới hỏi ý Vương phi!” 

Một người đang lén lén lút lút? 

Chờ ở cửa sau? 

Vân Quán Ninh cau mày: “Là ai?” 

“Lão nô cũng không biết, hắn không phải người của Vương phủ! Trông cao to lực lưỡng, nhìn không giống như người tốt…” 

Dừng lại một lúc, Ngụy bá lại bổ sung thêm một câu: “À, đúng rồi! Người đó chỉ có một mắt! Trông dữ tợn vô cùng!”. 

Bởi vì nhìn không giống như người tốt, nên ông ấy mới không dám tùy ý cho vào. Lại nghe người một mắt đó nói có quen biết Vương phi của mình, ông ấy đành phải vội vàng chạy về thưa lại. 

“Một mắt?” 

Vân Quán Ninh đột nhiên nhận ra đó là Độc Nhãn Long! 

Đúng rồi! Hôm qua, vì “Bướm hoa” đó mà phạm lỗi, nàng đã đặc biệt yêu cầu hắn truyền lời đến cho Độc Nhãn Long và bảo hắn ta giờ tuất đến đợi ở cửa sau của Vương phủ. Nếu trễ hơn một giây nào hãy mang đầu tới gặp. 

Nàng đã đợi ở cửa sau từ sớm. 

Không ngờ chưa đến giờ tuất lại nhận được bồ câu truyền thư của Tổng Tử Ngư. 

Vì vậy, Vân Quán Ninh ngay lập tức đứng dậy vội vã chạy đến núi Vân Vụ, nhưng lại hoàn toàn quên mất Độc Nhãn Long! 

“Ây da! Mau đưa hắn tới gặp ta.” 

Vân Quán Ninh ra lệnh: “Nhớ chuyện này đừng làm kinh động bất kỳ ai!”. 

Sau khi Ngụy bá rời đi, nàng lại dặn dò Như Yên: “Ngươi vào bếp mang đồ ăn ra đi. Bảo Vương gia ăn cùng với phụ hoàng và Viên Bảo. Tạm thời không cần tới đây.” 

“Nhưng Vương phi, Vương gia đã dặn là ngài ấy sẽ tự mình đến đút cho người ăn!” 

Như Yên che miệng cười khúc khích. 

Vương gia và Vương phi của nàng ấy bây giờ cứ rải thức ăn cho chó ở khắp mọi nơi. 

Nàng ấy cần gì ăn tối nữa chứ?