Ngay cả khi Mặc Tông Nhiên không phái Như Ngọc đi mời, nàng cũng sẽ tìm cơ hội để đuổi Mặc Diệp.
Nàng có việc phải làm, phải điều ra rõ ràng ở sau lưng hắn…
Ngay khi Mặc Diệp vừa đi, Vân Quán Ninh cũng rời khỏi vương phủ.
Không ngờ vừa mới rời khỏi vương phủ, đã bị người khác chặn lại: “Ninh Ninh…”
Bóng đêm mờ ảo, một người toàn thân màu trắng xuất hiện…
Nếu không nhìn cẩn thận, có thể sẽ bị hù đến phát điên.
Vốn dĩ Vân Quán Ninh định gào lên “Có ma”, nhưng nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng quen thuộc, nàng vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, vừa lúc đối diện đôi mắt đen láy trong suốt.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, hai tròng mắt của hắn ta cực kỳ sáng ngời.
“Tống Tử Ngư?”
Vân Quán Ninh lắp bắp kinh hãi: “Sao lại là ngươi?”
“Ninh… Quán Ninh.”
Tống Tử Ngư nhanh chóng thay đổi xưng hô, một tiếng “Ninh Ninh” vừa rồi kia, Vân Quán Ninh còn tưởng rằng bản thân nghe lầm.
Giọng nói của hắn ta nhẹ nhàng hỏi: “Đã trễ thế này, người muốn đi đâu?”
“Sao ngươi lại ở trong này?”
Vân Quán Ninh phục hồi lại tinh thần, tiếp tục kinh ngạc: “Không phải người bị thương rất nặng à? Không phải còn đang ở núi Vân Vụ sao? Sao lại ở trong này?”
Trên người hắn ta ngoại trừ truyền ra mùi thuốc mờ nhạt, cùng với mùi máu tươi bị áp chế ở bên ngoài, thì sắc mặt của hắn ta vẫn rất bình thường.
Ngay cả một thân đồ trắng cũng sạch sẽ giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra…
Người mà không biết, chắc chắn nhìn vào không thể nhận ra hắn ta đang bị thương nặng!
“Vết thương của người thế nào rồi?”
Trong đầu Vân Quán Ninh là mười vạn câu hỏi vì sao.
Đêm nay, vốn dĩ nàng muốn đi gặp Độc Nhãn Long, kêu hắn ta đến núi Vân Vụ một chút xem Tống Tử Ngư như thế nào rồi.
Cũng không biết khi nào thì Mặc Diệp trở về, nên đêm nay nàng không thể đến núi Vân Vụ.
Huống hồ Dương thải y nói không sai.
Cơ thể của nàng suy yếu không bị được so với trước đây, cho dù uống được viên thuốc của “người không quen biết” đưa cho, cơ thể đã hồi phục rất nhiều, nhưng vẫn không dám mạo hiểm.
Sau khi có con, dường như nàng đã trở thành siêu nhân.
Không dám bị bệnh, sợ là không thể bảo vệ tốt cho con mình.
Đưa mắt nhìn Tống Tử Ngư, nàng sốt ruột hỏi: “Là ai làm người bị thương?”
“Huyền Sơn tiên sinh đầu?”
“Trước mắt người thế nào rồi?”
“Ta không sao.”
Đối mặt với sự lo lắng và sốt ruột của nàng, trong mắt Tống Tử Ngư mơ hồ hiện lên vẻ tươi cười không phát hiện được. Giọng nói của hắn ta dịu dàng hơn: “Người có khỏe không?”
“Đã là lúc nào rồi, ngươi còn hỏi ta có khỏe hay không”
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Để ta nhìn thử miệng vết thương của ngươi.”
Nói xong, lập tức vươn tay muốn vạch quần áo của hắn ta ra…
Dưới tình hình cấp bách, nàng làm sao còn quan tâm cái gì mà “nơi thanh thiên bạch nhật”, cái gì “nam nữ khác biệt?
“Ta không sao.”
Tổng Tử Ngữ vội vàng lùi lại phía sau mấy bước.
Thật ra không phải hắn ta lo miệng vết thương đáng sợ sẽ dọa đến nàng.
Dù sao miệng vết thương này cũng là nàng xử lý cho hắn ta, sao có thể bị dọa sợ.
Chỉ lo lắng bị người khác nhìn thấy, sẽ tổn hại đến danh dự của Vân Quán Ninh.
Hắn ta biết rõ, Mặc Diệp khi ghen đáng sợ như thế nào.
Vì vậy tối hôm qua sau khi biết Mặc Diệp tới, Tống Tử Ngư đã biến mất trước mắt bọn họ, lén lút lo lắng. Mãi cho đến khi Mặc Diệp mang Vân Quán Ninh rời đi rồi, hắn ta mới hiện thân.