Thái độ và giọng điệu này, ánh mắt nhìn hắn lại còn rất lạnh nhạt.
Mặc Diệp nhíu mày: “Ninh nhi, đêm nay là bản vương không đúng.”
“Bản vương không nên đi đánh nhị ca.”
“Không nên uy hiếp Dương thái y nói muốn chặt đứt tay của ông ta, treo ông ta ở ngoài cửa thành.”
Hắn rất nề nếp mà nhận lỗi, sau đó lại bảo đảm nói: “Sau này bản vương nhất định sẽ không há miệng ra là muốn giết người, chặt đầu hay chặt đứt tay chân gì nữa, sẽ không làm chuyện mà Ninh nhi không thích nữa.”
“Ninh nhi nói một, bản vương tuyệt đối sẽ không nói hai”
“Ninh nhi bảo bản vương đi phía Tây, bản vương tuyệt đối sẽ không đi về phía Đông.”
“Ninh nhi bảo bản vương đứng, bản vương tuyệt đối sẽ không ngồi.”
Ninh nhi…”
Lời còn chưa nói hết đã bị Vân Quán Ninh cắt ngang: “Tờ giấy viết xin lỗi sau lưng chàng đâu?”
“Hả?”
Mặc Diệp chớp mắt nói: “Làm sao nàng lại biết để nhận sai với nàng mà bản vương đã cất công viết sẵn lời xin lỗi?”
Vân Quán Ninh cảm thấy lòng mình phức tạp.
Nàng nhận thức được Mặc Diệp không phải là nam nhân không chút khí phách hay móng vuốt ngang tàng, đang đường hoàng nhận lỗi ở trước mặt của nàng.
Hắn là mãnh thú ngầm, không phải là mèo lớn bị cắt đi móng vuốt.
Nàng không thích đi khích lệ hắn, một Mặc Diệp giống như cún con vẫy đuôi này ở trước mặt. Nhưng mà, hắn như này cũng khiến nàng thật khó xử.
Giữa hai con người này, nàng nên làm sao mới tìm được một điểm thăng bằng đây?
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng bỗng thở phào nhẹ nhõm.
Vân Quán Ninh cúi đầu nhìn bó hoa trong tay, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng rất nhiều: “Bó hoa này, ta rất thích.”
“Cảm ơn.”
Một câu cảm ơn này, đúng là dùng rất nhiều lòng thành.
Mặc Diệp vui vẻ nói: “Nếu như nàng thích, sáng mai bản vương sẽ dặn dò hạ nhân trồng đủ hoa ở Thanh Ánh Viện này. Một năm bốn mùa đều trồng hoa, như vậy thì hoa ở đây quanh năm suốt tháng sẽ không héo tàn nữa.”
“Ninh nhi, nàng cảm thấy như nào?”
Nhìn thấy người này chịu hòa hoãn, Mặc Diệp mừng rỡ như điên.
Vân Quán Ninh cười khẽ: “Vậy Thanh Ảnh Viện này của ta hẳn phải đổi tên rồi, gọi là Mãn Hoa Viện sao?”
Bỏ đi!
Quan tâm hắn là Mặc Diệp hung ác tàn bạo, hay là Mặc Diệp mềm mại dịu dàng làm gì, dù như nào thì cũng đều là chính hắn thôi!
Nàng hà tất phải hao tổn tâm tư để thay đổi một người?
Mặc Diệp có khi nào muốn thay đổi nàng thành một nữ nhân mềm mại ôn hòa đâu?
Hắn vẫn đang tiếp nhận con người thật nhất của nàng đó thôi.
Viên Bảo có thể tiếp nhận người phụ thân này, vậy tại sao nàng lại cố chấp muốn có xương bên trong trứng gà làm gì… Bình tĩnh mà ngẫm nghĩ lại, Mặc Diệp bây giờ đối xử với hai mẹ con nàng quả thật là sủng tới trời xanh.
Chỉ cần hắn tình nguyện làm một vị phu quân tốt, làm một phụ thân tốt, vậy thì được rồi.
Nàng có lòng tin rằng trong lòng hắn có thiên hạ, nếu không phải vào lúc cần ngụy trang thì hắn cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội.
Vân Quán Ninh nhìn Mặc Diệp, ánh mắt cũng mềm mại đi rất nhiều.
Mặc Diệp giật mình, theo bản năng mà tiến gần tới phía nàng, giọng nói cũng nhuốm vài phần mụ mị: “Ninh nhi…”
Đúng lúc này, bỗng xảy ra biến cố.
Phía sau của Mặc Diệp truyền tới một tiếng “Rầm” thật lớn.
Vân Quán Ninh không chút phòng bị nên nghe âm thanh đó cũng giật bắn mình, vội vàng ngẩng đầu ra phía sau của Diệp Mặc.
Mặc Diệp bên này cũng bị cụt hứng, bất đắc dĩ quay đầu nhìn lại, nội tâm gào thét: “Phụ hoàng, có phải nhi tử đắc tội người rồi không?”