Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 574



Tô Bình Thiện móc chìa khóa ra, cẩn thận dè dặt mà mở cửa. 

Mặc Tông Nhiên cảnh giác nhìn xung quanh, tung một cước đạp Tô Binh Thiện đi vào trước. Người kia không có chút phòng bị lập tức bị đạp ngã rạp, nằm nhoài trên thảm. 

“Hoàng thượng…” 

Ông ta quay đầu, uất ức nhìn Mặc Tông Nhiên. 

“Được rồi, giải trừ nguy cơ” 

Mặc Tông Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, ung dung tự tại phất ống tay cùng vạt áo, chắp hai tay sau lưng tiến vào Vĩnh Thọ cung. 

Tô Binh Thiện không nói gì cả. 

Kiếp trước ông ta đã tạo nghiệp gì vậy chứ. 

Khắp cả Vĩnh Thọ cung đen kịt, im lặng như tờ. 

Mặc Tông Nhiên cảm thấy vô cùng hoài nghi: “Đức Phi đầu?” 

Tô Binh Thiện lồm cồm bò dậy đuổi tới: “Nô tài cũng không biết, lúc nãy nô tài xuất cung thì vẫn còn nghe thấy Đức Phi nương nương đang nổi giận” 

Mặc Tông Nhiên huơ huơ xung quanh tiến vào trong tầm điện. 

Vừa mới vào cửa đã thấy Lý ma ma rón rén đi ra ngoài. 

Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên trở về… 

Lý ma ma bỗng kích động đến ứa nước mắt: “Hoàng thượng, cuối cùng người cũng về rồi.” 

“Đức Phi đâu?” 

Mặc Tông Nhiên hỏi. 

Lý ma ma gấp rút chỉ vào trong điện: “Hôm nay nương nương mệt mỏi, vừa ngủ rồi ạ!” 

Mệt mỏi? 

Mặc Tông Nhiên rất đỗi hoài nghi. 

Hôm nay ông cấm túc Đức Phi ở Vĩnh Thọ cung, bà ta không được bước ra khỏi cửa, cũng không làm được gì hết. Đang yên đang lành lại tại sao lại mệt mỏi? 

“Xảy ra chuyện gì?” 

“Hoàng thượng, ra ngoài nói chuyện đi ạ, tránh để nương nương thức giấc lại xảy ra kiếp nạn nữa.” 

Lý ma ma tặc lưỡi nói. 

Giọng điệu của bà ta tuy có hơi khoa trương, nhưng mà cũng gần sát với thực tế. 

Ra khỏi tẩm điện, Lý ma ma dặn dò cung nhân đốt đèn lên. 

“Hoàng thượng có chỗ không biết, hôm nay người cấm túc nương nương ở lại Vĩnh Thọ cung, nương nương đã tức điên lên!” 

Có trời mới biết, Đức Phi vui vẻ mà thay ra một bộ quần áo mà bà thích nhất, trang điểm chỉn chu gọn gàng xong lại bị nhốt trong cung! 

Đức Phi thoạt đầu gào lên, chửi rủi ầm trời. 

Tô Bình Thiên đứng ở ngoài của dè dặt nói hoàng thượng hạ lệnh cấm túc Đức Phi một ngày. 

Lời này cũng giống như chọc vào tổ ong vò vẽ. 

Đức Phi nổi trận lôi đình, đập phá khắp cả cung từ trên xuống dưới. 

Đập mệt rồi thì nghỉ ngơi chừng nửa ngày. 

“Sau khi nghỉ trưa xong, nương nương lại cầm chổi lông gà, một hai đòi Tiểu Vân Tử dạy Võ cho mình.” 

Tiểu Vân Tử là thái giám hầu hạ trong Vĩnh Thọ cung, biết chút công phu. 

Nhìn thấy Mặc Tông Nhiên xoắn xuýt, Lý ma ma đã biết ông đã đoán được Đức Phi học võ là muốn làm gì rồi… Đơn giản chính là muốn đánh ông một trận thật đau cho hả giận. 

Tập võ suốt một buổi trưa, nương nương mệt vô cùng” 

Lý ma ma lại nói: “Sau khi dùng bữa tối, rửa mặt thay y phục xong, nương nương đã nhanh chóng ngủ rồi.” 

“Há, hóa ra là thế.” 

Mặc Tông Nhiên bỗng như bừng tỉnh ngộ. 

Chẳng trách sao Lý ma ma nói Đức Phi quá mệt mỏi, vừa nghe kể một trận đã biết quả thật là rất mệt. 

“Nếu mệt mỏi thì cứ để nàng ấy nghỉ ngơi thật tốt đi.” 

Mặc Tông Nhiên đứng lên: “Trẫm về Cần Chính Điện.” 

Mới vừa ra khỏi Vĩnh Thọ cung, Tô Binh Thiện muốn nói lại ngưng: “Hoàng thượng, người thoát khỏi mùng một cũng không thoát được mười lăm đâu. Sáng mai thì nương nương sẽ tỉnh lại.” 

Nghỉ ngơi một đêm, đã hồi phục được sức lực. 

Sáng sớm ngày mai, gặp ở Cần Chính Điện. 

Đến lúc đó, Đức Phi sinh lực dồi dào, chỉ sợ người chịu thiệt là hoàng thượng của ông ta mà thôi. 

Mặc Tông Nhiên dừng bước lại. 

Ông quay đầu nhìn Vĩnh Thọ cũng tắt đèn đen thui, không chút nghĩ ngợi mà nói: “Vậy thì lại cấm túc Đức Phi thêm một ngày! Chờ khi nào nàng ấy hết tức rồi thì mới bỏ lệnh cấm túc” 

Tô Binh Thiện: “… Hoàng thượng, như vậy thì chỉ e là nương nương cả đời này cũng sẽ không nguôi giận được.”