Ai ngờ rằng vẫn chưa thành công, Mặc Hồi Phong đã “trở mình” lại được rồi?
Bây giờ, ông ta không biết phải lựa chọn như thế nào.
Đêm đó, ông ta đưa Vân Đinh Lan đến Minh Vương phủ.
“Quán Ninh, chuyện này có liên quan đến ngươi sao? Đang yên đang lành, tại sao hoàng thượng lại có thể ban hôn cho Lan Nhi và Tam vương gia được chứ? Có phải người lại giở trò ngu ngốc gì rồi không?”
Vừa ngồi xuống, ông ta đã trực tiếp chất vấn Vân Quán Ninh.
Lúc đó, Vân Quán Ninh và Như Yên đang tán thưởng bức tranh mà Mặc Diệp vẽ cho nàng.
Hôm đó nàng dựa vào vọng lâu mà ngủ, không biết Mặc Diệp đã đến khi nào và vẽ một bức tranh cho nàng.
Đó là bức tranh trong tay nàng.
Mặc Diệp đã lệnh cho người đóng khung nó lại và mới vừa đưa đến Vương phủ.
Nghe lời chất vấn của Vân Chẩn Tung, Vân Quán Ninh quay đầu lại, buồn cười nhìn ông ta: “Lời này của Ứng Quốc công thật là thú vị! Chẳng lẽ ta còn có thể thao túng được suy nghĩ của phụ hoàng sao?”
“Nhị muội muội một lòng muốn gả cho Tam vương gia, hiện tại không phải nguyện vọng đó đã thành hiện thực rồi sao?”
“Tại sao ngược lại còn tới gây chuyện với ta nữa?”
Vân Đinh Lan đi theo Vân Chấn Tung, do dự nhìn nàng: “Không phải là muội đến gây chuyện với tỷ, là…”
Nàng ta chỉ vào Vân Chấn Tung với vẻ mặt bất lực.
Quả thật nàng ta muốn gả cho Mặc Hồi Phong.
Nhưng Mặc Hồi Phong cứ kiên trì không chịu, nàng ta cũng không biết phải làm sao!
Vân Đinh Lan đang đứng sau lưng Vân Chấn Tung, vì vậy nàng ta đưa tay chỉ vào ông ta, nhưng ông ta lại không hề nhìn thấy.
“Không phải ta tới gây chuyện với ngươi, ta chỉ muốn hỏi xem ngươi có tham gia vào chuyện này hay không. Lan Nhi khó khăn lắm mới có thể cắt đứt quan hệ với Tam vương gia, tại sao lại dính vào nhau nữa rồi?”
Vân Chấn Tung bây giờ vì tư lợi nên không muốn Vân Đinh Lan kết hôn với Mặc Hồi Phong nữa.
Ông ta đang nhắm đến Mặc Diệp.
Tuy nhiên, Mặc Diệp cũng không muốn trở thành người đổ vỏ, hắn thậm chí còn không thèm nhìn nàng ta thêm một cái nào.
Huống hồ chí muốn hắn chấp nhận Vân Đinh Lan?
Vì chuyện này, ông ta vẫn đang khổ sở tìm cách giải quyết, ai mà ngờ được rằng thánh chỉ đã được chuyển đến Phủ Ứng Quốc công rồi?
“Chuyện này ngài phải hỏi phụ hoàng rồi.”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn ông ta: “Là phụ hoàng ban hôn, đâu phải ta ban hôn.”
Vân Chấn Tung làm gì dám truy hỏi Mặc Tông Nhiên?
Nếu ông ta dám, thì bây giờ ông ta đã không đến Minh vương phủ rồi… Ông ta ho nhẹ một tiếng, nhân đó che giấu đi sự xấu hổ: “Cũng không phải ta đến để gây chuyện với ngươi, ta chỉ muốn biết thêm về chuyện này mà thôi.”
“Không có gì để tìm hiều cả, Ứng Quốc công vẫn nên nhanh chóng trở về chuẩn bị của hồi môn đi.”
Vân Quán Ninh ngáp một cái.
Ngày Mặc Tông Nhiên bạn hôn đã đến rất gần, chỉ cho bọn họ mười ngày để chuẩn bị.
Thánh chỉ này đã dấy lên khá nhiều chấn động ở kinh thành.
Ngoài Phủ Ứng Quốc công và Tam Vương phủ, Tần Tượng phủ cũng là một đống hỗn loạn.
Nhưng bây giờ Vân Quán Ninh không có thời gian để lo lắng cho chuyện của người khác.
Sau khi tiễn Văn Chấn Tung và Vân Đinh Lan rời đi, nàng lấy cớ đến đón Viên Bảo, nhưng nàng không để Như Yên đi theo. Sau khi rời khỏi Minh Vương phủ, nàng vội vàng đi đến những con phố nhỏ.
Sau khi đi qua bảy tám chỗ, nàng xuất hiện bên ngoài cổng của Tổng phủ.
Khi hạ nhận thấy nàng tới, liền vội vàng mời nàng vào.
“Tống đại nhân của ngươi đâu?”
“Hình như đại nhân đang ở hậu viện.”
Hạ nhân đáp: “Nô tài sẽ đi mời.”
“Không cần, bổn vương phi sẽ tự mình đi xem.”
Vân Quán Ninh ngắn hạ nhân lại.
Nàng và Tống Tử Ngư là bạn tốt, hạ nhân của Tổng phủ đều biết điều đó. Vì vậy, ngay cả khi đích thân của Vân Quán Ninh đến hậu viện để tìm Tống Tử Ngư, hạ nhân cũng sẽ không ngăn cản.