Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 601



Vân Đinh Lan đang định mở miệng, Vân Đinh Đinh đã nhấc váy, chạy như bay tiến vào: “Đại tỷ đại tỷ, ở bên ngoài muốn xông vào trong rồi/”  

“Xông vào trong? Gọi ta làm cái gì, muội nên gọi nhị tỷ của muối kìa.” 

Vân Quán Ninh ung dung tự tại: “Bổn vương phi hôm nay là khách mời.” 

“Cho dù có người mang đuốc tới đây đốt phủ quốc công, cũng không có liên quan gì tới ta.” 

Vân Đinh Lan: “… Người thật là độc ác!” 

Vân Định Định: “… Đại tỷ thật sự ngầu ghê!” 

Hai tỷ muội một bên cau mày nói, một bên nhìn Vân Quán Ninh bằng ánh mắt ngưỡng mộ. 

Vân Đinh Lan vỗ một cái nói: “Vân Đinh Đinh, đầu óc ngươi có vấn đề hả? Ngầu cái gì mà ngầu? Ngươi đừng quên ngươi cũng là tiểu thư Vân gia đó.” 

Vân Đinh Đinh vội vã trốn ra phía sau Vân Quán Ninh: “Đại tỷ, chúng ta ra xem trò vui đi.” 

Vân Đinh Lan tức đến chết tâm. 

Hít sâu vài ngụm điều chỉnh lại hơi thở, nàng ta mới miễn cưỡng nén cơn giận này xuống: “Tam muội, bên ngoài sao lại muốn xông vào rồi?” 

“Còn không phải là bởi vì tỷ à, cả hai bên đều không ai chịu nhượng bộ.” 

Vân Đinh Đinh gối cằm lên bả vai của Vân Quán Ninh: “Nhị tỷ à, tự định sẽ kết thúc chuyện này như nào đây?” 

Vân Đinh Lan chần chừ. 

Nàng ta biết kết thúc chuyện này như nào chứ? 

Hôm qua nghe Vân Quán Ninh nói mấy câu đó xong đã lập tức hành động. 

Ngay lúc này, nàng ta vội vàng hỏi: “Đại tỷ, tiếp theo nữa ta nên làm gì?” 

“Ngươi hỏi ta làm gì?” 

Vừa bưng chén trà lên, Vân Quán Ninh lại ngưng động tác, ngẩng đầu khó hiểu nhìn người kia: “Không phải là người thành thân sao? Chứ đâu phải là ta thành thân.” 

“Nhưng mà, nhưng mà hôm qua là tỷ kiến nghị với ta!” 

Vân Đinh Lan há hốc mồm. 

Nữ nhân này, bây giờ là đang trở mặt với nàng ta, không chịu nhận mình làm kẻ đầu sỏ sao? 

“Ta kiến nghị với người lúc nào?” 

Vân Quán Ninh khoái chí hỏi lại. 

Nàng cũng không kịp uống miếng trà đã đặt chén trà xuống: “Vân Đinh Lan, ta phát hiện đầu óc của ngươi không có hoạt động tốt lắm” 

“Ta nói là, nếu như là ta gặp phải chuyện này thì ta sẽ làm như vậy. Nhưng mà nữ chính đầu phải là ta chứ, người xuất giá là người, người gặp vấn đề cũng chính là ngươi.” 

Nàng trịnh trọng đáp: “Ta không có kiến nghị gì với người cả” 

Vân Đinh Lan ngớ người, suýt chút đã tự nghẹn chết rồi. 

“Nếu như người đến một hơi thở cũng không còn nữa, vậy hôm nay đúng lúc làm tang hỉ một lượt luôn!” 

Vân Quán Ninh nói một câu càng khiến Vân Đinh Lan nghẹn thêm một đợt, cả người chao đảo ngã ra phía sau. 

“Hôm nay người xuất giả, có thể là phủ quốc công sẽ chuẩn bị tiệc vui cho ngươi, Tam Vương phủ sẽ ngược lại làm tăng sự cho ngươi. Dù sao người dù có chết cũng phải được khiêng tới Tam Vương phủ.” 

“Tới lúc đó toàn bộ kinh thành có lẽ sẽ chấn động lắm. Mặc Hồi Phong lại cưới một cỗ thi 

thể” 

Vân Đinh Đinh kinh ngạc đến ngây người. 

Nàng ta biết đại tỷ của mình lợi hại. 

Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên, nàng ta thấy một người đang sống sờ sờ lại bị chọc đến tức ngất đi. 

Không, đây là lần thứ hai rồi. 

Lần thứ nhất là người này mạnh mẽ một trận khiến Trần thị tức ngất đi. 

Bản lĩnh này, thực sự là nàng ta chỉ đáng hít khói thôi. 

Hai mắt Vân Định Đinh sáng rực, càng thêm sùng bái người này. 

Vân Đinh Lan ngã xuống, suýt nữa chuyển sang co giật. 

Lục Dữu vội vàng nhào qua đỡ người kia lên: “Tiểu thư, tiểu thư người có sao không? Tiểu thư người tỉnh lại đi, hôm nay là ngày vui mà.” 

Nàng ta dốc sức lay người Vân Đinh Lan. 

Tuy nàng ta ôm một bụng tức tối với Vân Quán Ninh, ấy nhưng cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám nói gì. 

Tiểu thư nhà nàng ta không phải là đối thủ của Vân Quán Ninh, huống chi là một nha hoàn nhỏ bé như nàng ta chứ? 

“Đừng lay nữa, còn lay nữa thì bổn tiểu thư sẽ ngất thật đấy!” 

Vân Đinh Lan đẩy Lục Dữu ra, loạng choạng đứng lên, chỉ nhìn thấy hình ảnh của Vân Quán Ninh ở trước mặt mình có hơi dao động, xuất hiện ra thêm hai ba bóng người nữa cùng lúc. 

Nàng ta dốc sức lắc đầu, hình ảnh trước mắt mới rõ ràng được một chút. 

“Vân Quán Ninh!” 

Khoảnh khắc Vân Đinh Lan bình tĩnh lại, hai tay đã siết chặt thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi mà xông tới: “Ta phải liều mạng với ngươi!”