Vân Quán Ninh không dám tin vào mắt mình nhìn vào người con trai đang ở trong Ngự Thư Phòng.
Hắn ta mặc một bộ đồ trắng bay phất phới, Đầy khí chất như tiên.
vẫn là bụng dạ mà lần đầu tiên lần gặp không ta, không nhìn ra một chút vết tích của việc bị thương, dường như vẫn giống như trong tâm trí nàng, cao nhân thế ngoại chưa từng dính thế đời.
chỉ là bộ dạng lúc này của hắn ta khiến cho Vân Quán Minh không thể giấu nổi vẻ ngạc
nhiên.
Vị ‘cao nhân thế ngoại đã bị trói gô cổ, sắc mặt bình thản đứng bên cạnh Mặc Diệp.
“Chuyện này là thế nào?”
Vân Quán Ninh kinh ngạc hỏi.
“Không phải là nàng làm sao?”
Mặc Tông Nhiên cau mày: “Tống Tử Ngư nói, là nàng bắt hắn ta, trói gô cổ hắn rồi đưa tới chỗ trẫm, để hắn ta nhận lỗi với trẫm.”
Ông giơ ngón cái lên với Vân Quán Ninh: “Quán Ninh, làm rất tốt! Người quả nhiên không làm trẫm thất vọng.”
Vân Quán Ninh: “…”
II
Lời nói này của Mặc Tông Nhiên, tại sao khi nghe thấy lại cảm thấy kỳ quái…
tối hôm qua nàng quả thật đã nói với ông như vậy.
Tối hôm qua nàng căn bản không có đi gặp Tống Tử Ngư!
Tống Tử Ngư quả nhiên có năng lực đoán trước tương lai, hắn ta biết nàng đã nói gì với Mặc Tông Nhiên?
Vì thế mới sáng sớm đã thay nàng rào trước đón sau?
Mặc Diệp nghi ngờ: “Ninh nhi, chuyện này là thế nào?”
Mắt Vân Quản Ninh mở căng.
Nàng thế nào lại quên bình dân năm ngoái vẫn còn đang ở phía sau!
Nàng nhanh chóng xoay người, nhìn thấy Mặc Diệp đang cau mày nhìn Tống Tử Ngư Với ánh mắt không có ý tốt… nàng cười mỉa một tiếng: “Phụ hoàng, không phải các người lên đi thượng triều vào buổi sáng rồi sao?”
Mặc Tông Nhiên nhìn Tô Bỉnh Thiện.
Tô Bỉnh Thiện liên tục gật đầu: “Đúng vậy thưa hoàng thượng, giờ khắc cũng sắp đến rồi.”
Vân Quán Ninh không nhịn được ra ký hiệu mắt với Mặc Tông Nhiên, mau đưa đám nhi tử đi
dil
Mặc Tông Nhiên không hiểu.
Ông không biết giữa Mặc Diệp và Vân Quán Ninh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thấy nàng không ngừng đưa mắt với ông, ông khẽ cười.
Mặc Tông Nhiên là một vị công công tốt.
Nhưng có phải là một vị phụ hoàng tốt hay không, thì không thể biết được.
Ông hiểu ý của Vân Quán Ninh, bèn nói với Mặc Diệp. “Diệp nhi, đi thôi.”
Mặc Diệp đứng yên bất động: “Phụ Hoàng, Tống Tử Ngư là Khâm Thiên Giám, có phải cũng phải thương triều không?”
“Vương gia, vừa rồi hoàng thượng ra lệnh bảo ta quay mặt vào tường sám hối”
Tống Tử Ngư gật đầu mỉm cười.
Điều này có nghĩa là hắn ta không cần phải thương triều.
Mặc Diệp không can tâm trong lòng, ánh mắt nhìn sang Vân Quán Ninh.
Nàng liều mạng đẩy hai tay: “Đừng nhìn ra! Ta là người phụ nữ hậu trạch, hậu cung không thể tham gia chính sự. Ta chính xác là một người phụ nữ đã có chồng, không thể nào vào trầu được chứ?
Mặc Diệp cứng họng.
Mặc Tông Nhiên bước đi vài bước, thấy hắn vẫn đứng yên tại chỗ liền cao giọng nói: “Còn không đi?”
“Làm sao? Sợ Tống Tử Ngư ăn vợ con sao?”
Hắn thật sự có chút sợ!
Lúc trước Mặc Diệp còn vui mừng vì Vân Quán Ninh đã lừa được Tống Tử Ngư xuống núi, thay hắn xử lý chuyện cấp bách trước mắt.
Nhưng sau đó mới từ từ phát hiện, ánh mắt Tống Tử Ngư nhìn Vân Quán Ninh dường như có chút cổ quái.
Cùng là nam nhân, hắn đương nhiên hiểu ảnh mắt cổ quái đó là có ý gì.
Mặc Diệp rất hối hận.
Ban đầu không nên để Tống Tử Ngư đến kinh thành.
Đặc biệt là lần trước, Vân Quán Ninh vì đi cứu Tống Tử Ngư, khiến cho bản thân mệt đến mức hư thoát… trong lòng Mặc Diệp vừa chua vừa chát vừa bất lực vừa tức giận.
Hôm nay cong để cho bọn họ ở cùng một phòng, trong lòng hắn dù thế nào cũng có chút không thoải mái.