Không thể không nói, những lời mắng chửi này của Đức phi nghe sảng khoái quá!
Vân Quán Ninh không nhịn được vỗ tay cho bà.
Vừa vỗ một cái, ánh mắt nghiêm nghị của Mặc Tông Nhiên chợt liếc về phía nàng: “Quán Ninh, nói như vậy, con cũng tán thành ý kiến của mẫu phi con, không muốn để Du Du đi hòa thân sao?”
Vân Quán Ninh buông hai tay xuống: “Phụ hoàng, quả thật con dâu không muốn để ngũ muội muội đến Tây Quận hòa thân”
“Dù sao thì người Tây Quận thuộc dạng gì, chính mẫu phi cũng đã nói, mọi người đều rõ hết.”
Vẻ mặt Mặc Tông Nhiên rất khó coi, nhưng cũng không nổi giận, chỉ hất cằm lên nói: “Nói
tiếp.”
“Con dâu cho rằng, chuyện này còn có cách giải quyết tốt hơn.”
Vân Quán Ninh đứng dậy.
“Vừa rồi ở ngoài cửa, Mặc Diệp nói Tây Quận giống như con chồn sóc đáng sợ, con không đồng ý lời này chút nào. Những động vật như chồn sóc trông có vẻ rất đáng yêu…”
Vân Quán Ninh chậm rãi nói: “So với chồn sóc, vẫn còn một loài động vật đáng ghét hơn”
Mấy người Mặc Diệp đều chú ý lắng nghe nàng nói.
“Tắc kè bông.”
Vân Quán Ninh giải thích nói: “Chắc mọi người vẫn không biết đây là thứ gì.”
“Con phổ cập kiến thức khoa học đơn giản cho mọi người một chút! Nó là một loài động vật bò sát”
Nàng rất muốn lấy tài liệu về tắc kè bông trong không gian ra, phát cho mỗi người một xấp.
Hoặc là trực tiếp bảo đại ca không gian lấy một con tắc kè bông sống ra…
Nhưng lại lo dọa mọi người sợ!
Thế là, Vân Quán Ninh chỉ đành miêu tả đơn giản hết sức có thể: “Loài động vật này sống trong rừng rậm, có năng lực ngụy trang rất giỏi. Trong những tình huống khác nhau, nó có thể điều chỉnh màu sắc cơ thể của nó.”
“Hoặc là tránh sự tấn công, hoặc là cảnh cáo động vật khác, hoặc là truyền thông tin.”
Mặc Tông Nhiên thích thú hỏi: “Ồ? Lại còn có động vật thần kỳ như vậy tồn tại sao?”
Ông là hoàng đế, nhưng lại chưa từng nhìn thấy, thậm chí chưa từng nghe thấy có loài tắc kè bông này!
“Đương nhiên có rồi! Những loài động vật này còn thích cướp thức ăn của loài động vật nhỏ khác… nhất là những động vật săn bắt côn trùng.”
Vân Quán Ninh nhướng mày: “Mọi người nghĩ thử xem.”
“Nó cướp côn trùng, lập tức đổi màu để ngụy trang. Màu sắc cơ thể sẽ giống hệt như màu sắc môi trường xung quanh!”
“Dùng thuật che mắt này thành công trốn tránh được những động vật khác, ai có thể phát hiện ra chứ?”
Nàng buông thõng hai tay: “Cho dù bị cướp côn trùng, nhưng động vật nhỏ còn không biết tại sao côn trùng bỗng nhiên lại biến mất nữa!”
“Rất trơ tráo đúng không?”
Nhìn mấy người Mặc Tông Nhiên kinh ngạc tò mò trừng to đôi mắt…
Vân Quán Ninh chỉ cảm thấy, giống như nàng đang kể chuyện cho đám trẻ nghe vậy.
“Tây Quận chính là như vậy! Thuật trở mặt này không phải giống hệt như tắc kè bông sao?”
Mấy người Mặc Tông Nhiên suy nghĩ một lát, Mặc Diệp gật đầu trước: “Ninh Nhi nói có lý låm!”
“Trẫm cũng hiểu rồi.”
Mặc Tông Nhiên tiếp lời: “Ý của Quán Ninh là bây giờ Tây Quận muốn cầu hòa, chẳng qua là thuật che mắt thôi! Đợi trẫm gả Du Du qua đó, bọn chúng có thể trở mặt bất cứ lúc nào.”
Chỉ có Đức phi vẫn đang mơ hồ: “Sao bổn cung lại không hiểu ý của mọi người vậy?”
“Tắc kè bông gì? Sao lại dính dáng đến Tây Quận rồi?”
Vân Quán Ninh: “…”
Mặc Diệp: “…”
Mặc Tông Nhiên:”… ải phi, nàng vẫn nên ra ngoài hóng mát chút đi!”
“Nàng đi xem thử Dương thái y ngiệm độc thế nào rồi? Ra ngoài đi dạo đi, ngoan nào!”
Ông giống như đang dỗ đứa trẻ, dỗ dành Đức phi đi ra ngoài.
Vân Quán Ninh nhịn cười.
Người mẹ chồng này của nàng là một người tốt, tính tình thẳng thắn, thấy chuyện bất bình còn rút dao tương trợ. Nhưng trí thông minh dường như hơi thấp.