Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 834



Chương 834

 

Hồng Vân đã giải thích như thế, La Kiều Oanh cũng không dám hỏi nhiều.

 

Bây giờ đã nhiều người chết như thế, chủ tiệm sợ hãi đi báo quan, rất nhanh sẽ kinh động đến quan phủ.

 

Mộ Dung Bắc Tô đành phải lấy ra tấm thẻ bài để chứng minh thân phận, dọa đến quan phủ và người dân phải niềm nở cho người đến mời về phủ làm khách.

 

Mấy người liền ở lại quan viện trú một đêm.

 

Quan phủ xin chỉ thị từ Mộ Dung Bắc Tô, bởi vì thân phận của người chết đều là người Vinh Dương, việc này có cần lập hồ sơ báo cho triều đình hay không.

 

Mộ Dung Bắc Tô vừa nghĩ đến việc La Kiều Oanh suýt chết, tất nhiên là canh cánh trong lòng.

 

Nhưng Hồng Vân lại ngăn cản.

 

“Chuyện này chỉ có thể làm như chưa có gì xảy ra”

 

Mộ Dung Bắc Tô khó hiểu: “Dựa vào cái gì chứ, bổn cung thiếu chút nữa là mất mạng rồi!

 

“Phó tướng quân bị cưỡng chế ép làm phò mã, điện hạ tưởng răng Thiết Ngô Quân cam tâm để ngài ấy bị uy hiếp sao, đương nhiên là không rồi. La Tước và Phú Sơn quan hệ tốt như thế, lại không cứu hắn, nguyên nhân chỉ có một…”

 

Hồng Vân nhìn La Kiều Oanh: “Bởi vì không thể gây mâu thuẫn. Bây giờ nguy cơ lớn nhất của Thịnh Khang ở Tây Bắc, một khi biên giới xảy ra chuyện, rất có khả năng không thể chú ý tới. E rằng ngay cả bàn thân Phú Sơn cũng là có ý này, ổn định biên giới là điều tất yếu ngay lúc này, làm sao có thể vì một chút mâu thuẫn mà gây phiền phức lớn cho triều đình chứ”

 

Mộ Dung Bắc Tô tức giận sao?”

 

Lẽ nào cứ bỏ qua như thế “Bọn họ đều đã chết rồi, mà ít nhất ngài cũng bình an vô sự, có thể bỏ qua thì bỏ qua”

 

Nàng bất đắc dĩ nhìn Mộ Dung Bắc Tô: “Điện hạ, thời cục lúc này rối ren, ngài tuyệt đối không thể tùy hứng”

 

Lời Hồng Vân nói, Mộ Dung Bắc Tô mới nghe theo.

 

Nghe nàng nói rất nghiêm túc, La Kiều Oanh và Mộ Dung Bắc Tô nhìn nhau một cái.

 

La Kiều Oanh hỏi Hồng Vân: “Vậy muội có thể đi gặp Phú Sơn ca một chút không? Đã đến biên giới phía bắc rồi, muội chỉ muốn hỏi huynh ấy một câu thôi, được không?”

 

Hồng Vân thở dài: “Ta không thể không dội cho muội một gáo nước lạnh, cho dù muội đến đó công chúa Lạc Thiên Ý chưa hẳn để muội gặp Phú Sơn, Phú Sơn cũng chưa chắc bằng lòng gặp muội. Muội đã trải qua thời khắc thập tử nhất sinh như thế, còn chưa thôi hy vọng?”

 

La Kiều Oanh đau khổ cúi mặt.

 

Mộ Dung Bắc Tô cúi đầu nhìn nàng, muốn đưa tay ra để xoa đầu nàng, nhưng đưa ra nửa chừng lại thôi.

 

“Hồng Vân cô nương, đưa chúng ta đi đi. Nếu không, cả đời này nàng ấy cũng không buông xuống được.”

 

Hồng Vân nhìn La Kiều Oanh một cái: “Nghỉ ngơi sớm đi, sáng sớm ngày mai xuất phát.”

 

Có sự bảo vệ của phượng vệ, đường đi còn lại của họ không cần nơm nớp lo sợ gì thêm nữa, đi càng nhanh hơn.

 

Qua mấy ngày sau, cuối cùng cũng đến nơi đóng quân của Thiết Ngô Quân.

 

Lính thủ thành ngăn bọn họ lại, Hồng Vân nói ra thân phận, nói mình là phu nhân của La Tước, đồng thời đưa Lục hoàng tử và La Kiều Oanh đến đây.

 

Binh lính liền giật mình, không dám chậm trễ liền đi thông báo.

 

Chỉ chốc lát sau, bọn họ được mời vào doanh trại của tướng quân.

 

La Tước đích thân ra cửa nghênh đón, vừa nhìn liền nhìn thấy Hồng Vân đi phía trước.

 

Lúc nghe thông báo, hắn còn tưởng mình nhìn lầm.

 

Cho đến khi nhìn thấy Hồng Vân, ánh mắt liền sáng lên, liền vội vàng đi đến ôm nàng vào ngực: “Sao muội lại đến đây?”

 

Thuộc hạ bên cạnh chưa từng thấy La Tước như lúc này, đều tò mò nhìn về phía Hồng Vân vô cùng ngưỡng mộ.

 

La tướng quân thật có phúc khí, có thể cưới được một tiên nữ như thế.

 

Hồng Vân cũng đã lâu không gặp La Tước, trong lòng cũng vô cùng xúc động.