Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 85: Kéo Xuống! Đánh





Lão Trần vội vàng trả lời lại lần nữa: “Minh Vương phi dẫn theo người khám nghiệm tử thi, đến khám nghiệm tử thi cho tam tiểu thư!”
Lúc này Vân Đinh Lan mới nghe hiểu, hai mắt trợn ngược, suýt nữa thì ngất xỉu.
Trần Thị cũng vội vàng đứng dậy: “Minh Vương phi này rốt cuộc là có ý gì?! Đinh Đinh chết đi, chúng ta đã đau khổ vô cùng rồi, vì sao còn muốn khám nghiệm tử thi?!”
“Lão gia, ta có nghe nói là, nếu như khám nghiệm tử thi, thì phải mổ xẻ thi thể ra!”
Bà ta vội vàng chụp lấy tay Vân Chấn Tung, sốt ruột nói: “Đinh Đinh cũng đã chết rồi, còn để cho nó không được an nghỉ sau khi chết nữa.”
“Minh Vương phi cũng quá quá đáng rồi! Đây không phải là đâm thêm nhát dao vào lòng chúng ta sao?”
Nói xong, Trần Thị buông tay ra, lần nữa nhào đến bên giường.
Bà ta nắm lấy bàn tay lạnh bằng của Vân Đinh Đinh, khóc rống lên: “Con gái đáng thương của ta! Ông trời thật không có mắt, khiến ta người đầu bạc tiễn người đầu xanh!”
“Ta chỉ có hai nữ nhi, mất con ở tuổi trung niên là muốn lấy mạng của ta mà!”.
“Ông trời ơi, rốt cuộc là ta đã làm sai điều gì? Vì sao người không để ta chết thay cho Đinh Đinh chứ!”
Nhìn thấy dáng vẻ đau thương tuyệt vọng của Trần Thị, lòng Vân Chấn Tung khó chịu vô cùng.
Ông ta còn chưa hiểu rõ rốt cuộc Vân Đinh Đinh vì sao lại chết, Vân Quán Ninh đã dẫn người khám nghiệm tử thi đến phủ Quốc Công.
Kết hợp với chuyện trong cung sáng nay...
Vân Chấn Tung hiểu rõ trong lòng, sợ là Vân Quán Ninh biết được nguyên nhân cái chết của Vân Đinh Định.
“Phu nhân, đứng lên trước đi.”
Ông ta thở dài một hơi, dìu Trần Thị đứng dậy: “Chuyện này ta sẽ tự điều tra rõ ràng! Muốn khám nghiệm tử thi cho Đinh Đinh, ta sẽ là người đầu tiên không đồng ý!”
Nghe thấy lời này, Vân Đinh Lan và Trần Thị nhìn nhau một cái, lúc này mới thở phào một hơi.
Vân Chấn Tung âm trầm nhìn Vân Đinh Lan một cái, quay người đi ra.
Lúc này, Vân Quán Ninh đã dẫn người khám nghiệm tử thi vào cửa.
Sau lưng còn có mấy ngự lâm quân, vừa nhìn đã biết nàng dẫn theo người khám nghiệm tử thi đến đây, là đã có sự cho phép của Mặc Tông Nhiên.
Bằng không, sao bây giờ ngự lâm quân có thể xuất hiện ở phủ Ứng Quốc Công được?!

Vân Chấn Tung không dám sơ suất.

Ông ta bước nhanh về trước, sắc mặt u ám nhìn Vân Quán Ninh: “Minh Vương phi, hôm này ở trong cung người gây khó dễ cho ta còn chưa đủ sao? Còn muốn mang người đến phủ Quốc Công gây sự!"
“Gây sự?”
Vân Quán Ninh cười lạnh, dừng bước.
Nàng lạnh lùng nhìn Vân Chấn Tung: “Ứng Quốc Công nhìn thấy bổn vương phi, không thỉnh an hành lễ, ngược lại còn hung hăng chất vấn.”
“Dựa theo pháp lệnh triều đình, đây là tội danh gì?”
“Ngươi uy hiếp ta?”
Vân Chấn Tung trừng nàng như muốn ăn thịt người, đôi mắt trừng to như cái chuông đồng.
“Đúng vậy! Có vấn đề gì sao?” Vân Quán Ninh không hề do dự thừa nhận!
“Ngươi.”
Vân Chấn Tung lại lần nữa kinh ngạc!
Thế nhưng, thân phận hiện giờ của Vân Quán Ninh, quả thực là ông ta chọc không nổi...!Ông ta suýt chút nữa thì cắn nát hàm răng già, lúc này mới không cam lòng thỉnh an hành lễ với nàng.
“Những người khác trong phủ đâu?”
Vân Quán Ninh nhíu mày: “Đây là không xem bổn vương phi ra gì đúng không?”
“Người đâu! Mời hết những người khác ra đây, nếu như ai dám phản kháng, phạt đánh hai mươi trượng ngay tại chỗ.”
Quyền lợi của vương phi mà không được việc, còn làm cái chức vương phi bỏ đi này làm gì nữa?
Ngự lâm quân đều là người của Mặc Tông Nhiên.
Có lời phân phó của ông, đương nhiên lúc này sẽ nghe theo sự sai
phái của Vân Quán Ninh.

Sau khi mấy người lên tiếng trả lời thì đều đi vào chỗ ở của Vân Đinh Đinh, “mời” Trần Thị và Vân Đinh Lan ra.

Lúc đầu, mẹ con hai người còn có ý đồ phản kháng.
Nhưng ngự lâm quân nói, Minh Vương phi đã hạ lệnh phạt đánh...
Lập tức ngoan ngoãn đi ra.
Tốc độ nhận thua còn nhanh hơn bất cứ cái gì.
Nhìn thấy Vân Quán Ninh, Vân Đinh Lan thân thiết đi đến khoác cánh tay nàng: “Đại tỷ, sao tỷ lại đến đây vậy?”
“Vẫn nhị tiểu thư, đừng vội lôi kéo làm quen với bổn vương phi.”
Vân Quán Ninh không chút khách khí đẩy tay nàng ta ra: “Hôm nay bổn vương phi tới đây, là có việc công trên người! Phụng mệnh phụ hoàng, đến điều tra nguyên nhân cái chết của Đinh Đinh”
Tay của Vân Đinh Lan cứng ngắc ở giữa không trung.
Ý cười trên mặt cũng cứng lại.
Vân Quán Ninh làm bộ dáng giải quyết việc chung, còn gọi nàng ta là “Vân nhị tiểu thư”.
Nhưng lại gọi Vân Đinh Đinh là “Đinh Đinh”, đây không phải là cố ý hắt hủi nàng ta, thiên vị Vân Đinh Đinh sao?!
“Vâng, Minh Vương phi”
Sau khi hồi thần lại, Vân Đinh Lan cười mỉa một tiếng, lùi về sau hai bước, cung kính thỉnh an với nàng.
Trên mặt đã không còn sự quẫn bách vừa rồi, tốc độ trở mặt vẫn khiến cho Vân Quán Ninh chất lưỡi.
“Nghe nói đêm hôm qua Đinh Đinh đau bụng khó nhịn, sáng sớm hôm nay đã tắt thở.

Phụ hoàng đã nói, Đinh Đinh là tiểu thư quan
gia, lại là muội muội của bổn vương phi...”
Dừng một chút, nàng thoáng nhìn lướt qua Vân Đinh Lan.
Chỉ thấy mặt nàng ta không đổi sắc, không hề chột dạ.

Ngược lại là vì những lời này của nàng, mà giơ tay lên lau nước mắt, làm ra vẻ đau thương.
Qe...
Vân Quán Ninh cảm thấy ghê tởm.
Cái đồ trà xanh này, thật sự là cao tay hơn Tần Tự Tuyết rất nhiều!
“Ý của phụ hoàng, là muốn tra rõ chuyện này! Cho nên đặc biệt cho phép bổn vương phi dẫn theo người khám nghiệm tử thi đến đây để khám nghiệm, trả lại công bằng cho Đinh Đinh”
Nghe vậy, Trần Thị lập tức không vui.
“Minh Vương phi có ý gì?”
Bà ta nhíu màu nhìn nàng: “Đinh Đinh là tam tiểu thư của phủ Quốc Công chúng ta! Chẳng lẽ nó bỗng nhiên qua đời, còn có thể là do ai
trong số chúng ta đã hạ độc hại chết nữa sao?”
“Đinh Đinh đã chết, còn muốn mổ xẻ thi thể ra khám nghiệm tử thi, đó là làm nhục nó!”
“Ngươi muốn khám nghiệm tử thi, thì hãy bước qua người ta trước đi! Nếu không thì ta là người đầu tiên không đồng ý!”
“Ngươi nói không đồng ý, thì là không đồng ý à?”
Nhìn dáng vẻ kích động của Trần Thị, Vân Quán Ninh cười lạnh.
Vì sao bà ta kích động như vậy, nàng còn không biết nữa sao?
“Trần di nương, ngươi kích động như vậy, bằng mọi giá ngăn cản ta khám nghiệm tử thi.

Chẳng lẽ là vì...!chột dạ?”
sự chột dạ chợt lóe lên trong mắt Trần Thị rồi vụt qua: “Ai chột dạ? Định Định là nữ nhi thân sinh của ta, chẳng lẽ ta lại hại chết nó sao?!”
“Nếu đã như vậy! Ngươi kích động cái gì?”
Vân Quán Ninh buồn cười nhìn bà ta: “Đinh Đinh rốt cuộc vì sao mà
chết, khám nghiệm tử thi, điều tra sẽ biết.”
“Nếu như Đinh Đinh thật sự bị người khác hạ độc, vừa hay có thể trả lại công bằng và báo thù cho muội ấy, không phải sao?
Trần Thị bị nói cho á khẩu không nói được gì?
Nhưng tính cách bà ta vốn ngang ngược.


Cho dù tìm không ra lý do để phản bác lại Vân Quán Ninh, thì cũng la lối om sòm không cho nàng khám nghiệm: “Tóm lại, hôm nay ta sẽ không cho bất kỳ ai chạm vào thi thể của Đinh Đinh!”
“Nếu ai dám chạm vào, ta sẽ liều mạng với người đấy!”
Nhìn dáng vẻ la lối của bà ta, Vân Quán Ninh cười nhạo một tiếng.
Nàng không sợ nhất, chính là người khác la lối om sòm!
Còn thật sự nghĩ rằng, nàng không trị nổi bà ta sao?
Vân Quán Ninh cũng không muốn nói nhiều với bà ta, chỉ vung tay phân phó với ngự lâm quân ở sau lưng: “Trần Thị nhìn thấy bổn vương phi không quỳ xuống thỉnh an, là tội thứ nhất.”
“Ngăn cả bổn vương phi làm công sự, là tội thứ hai!”
“Hai tội gộp lại phạt, kéo xuống phạt nặng ba mươi trượng!”
Nghe thấy lời này, Trần Thị trợn tròn mắt!
Tiểu tiện nhân này, còn thật sự dám đánh bà ta?!
“Vân Quán Ninh! Ngươi dám!”
Bà ta tức giận nhìn Vân Quán Ninh.

Lời vừa ra khỏi miệng, trên mặt đã bị tát một cái thật mạnh.
Độ mạnh của cái tát này rất lớn.

Trần Thị đứng không vững, lảo đảo một cái rồi ngã thẳng xuống đất.

Trên mặt đau nhói, nóng rát, bà ta bụm mặt không dám tin nhìn Vân Quán Ninh: “Ngươi dám đánh ta?!"
“Gọi thẳng tên húy của bổn vương phi, vốn nên và miệng hai mươi cái! Bổn vương phi có lòng nhân từ, chỉ thưởng cho ngươi một tát mà thôi.”
Nàng cúi người, nhìn Trần Thị chật vật ngã xuống đất: “Trần di nương, ngươi nên biết ơn bổn vương phi nhân từ!”
Nói xong, nàng hừ lạnh một tiếng đứng thẳng dậy, không chút do dự giẫm lên ngực Trần Thị bước qua: “Vừa rồi người nói, muốn khám nghiệm tử thi Đinh Đinh, thì phải bước qua người ngươi.”
“Bổn vương phi không phải đã bước qua rồi sao?”
Vân Quán Ninh nở nụ cười lạnh lùng, khuôn mặt lạnh như băng sương: “Kéo xuống! Đánh!”