Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 882



Chương 882

 

Chiêu Vũ đế nhíu mày, nhắm mắt lại.

 

“Người có đề nghị gì?”

 

“Thần không dám nói bừa”

 

Dù gì, phụ vương của bọn họ là trọng tội phản quốc, ngay cả là Tân Khâm cũng không dám tùy tiện nói giúp chúng.

 

Chiêu Vũ đế cố nén giọng nói, quay đầu lại nói với Tân Khâm: “Trẫm từng nghĩ rằng, để cho chúng chết chung với cái tên Lê Vương không chịu thua kém kia mới là tốt nhất. Nhưng bây giờ nhìn thấy chúng, trẫm không nhẫn tâm”

 

Hắn phiền muộn đá vào góc bàn: “Mặc dù trẫm sẵn sàng buông tha mạng sống của chúng, nhưng cũng không muốn gặp lại chúng nữa. Đặc biệt là cái khuôn mặt kia của Dung Nhật, dường như được tạc ra từ cùng một khuôn với cha nó, trong lòng trẫm cảm thấy khó chịu, ngươi hiểu không?”

 

Chiêu Vũ đế đập tay lên phía trước ngực, trên mặt lộ rõ vẻ đấu tranh giằng xé.

 

Tân Khâm giãn lông mày, không nói chút chua xót.

 

Đúng lúc này, công công đột nhiên lớn tiếng nói: “Khởi bẩm hoàng thượng, thái tử điện hạ đến rồi!”

 

Chiêu Vũ đế dừng lại, thu lại những biểu cảm trên mặt: “Để thái tử vào.”

 

Mộ Dung Bắc Quý rảo bước vào trong điện, hắn liếc mắt nhìn hai hài tử nhỏ bé trên mặt đất, sau đó cung kính hành lễ với Chiêu Vũ đế: “Tham kiến hoàng thượng”

 

“Được rồi, được rồi. Con tới để làm gì?”

 

“Nhi thần nghe nói, hôm nay linh cữu của Lê Vương và Lê Vương phi đã được khiêng vào cung, hai đứa nhỏ cũng đang ở đây, vì vậy nên đã đặc biệt đến đây gặp mặt”

 

Chiêu Vũ đế nhìn hắn một cái: “Nếu thái tử đã biết rõ tất cả mọi chuyện, không biết đối với việc xử lý Mộ Dung Nhật và Mộ Dung Sương, con có chủ ý gì?”

 

Mộ Dung Bắc Quý làm ra vẻ trầm ngâm, một lúc sau mới đáp lời: “Phụ hoàng bằng lòng tha chết cho chúng. Đó là bởi vì phụ hoàng nhân từ, nhi thần vô cùng kính trọng và khâm phục.

 

Nhưng hoàng thượng e rằng sẽ không muốn để hai đứa nhỏ ở lại trong cung. Chỉ là cũng không thể trở về Lê Vương phủ được nữa rồi, nhi thần nghĩ tới một nơi, có lẽ sẽ thích hợp.

 

“Nơi nào?”

 

“Biệt cung nhỏ bên cạnh núi Nhạn Lạc. Nơi đó dựa núi cạnh sông, phong cảnh thì không cần phải nói nữa. Nơi đây cũng rất yên tĩnh và vắng lặng. Sau đó tìm một vài tiên sinh có học vấn tới dạy dỗ hài tử. Chỗ ăn, chỗ ở đều có thể sắp xếp ổn thỏa. đương nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với hài tử. Cũng sẽ không khiến phụ hoàng người đôi lúc lại phỉa nghĩ đến chuyện không vui. “

 

Nghe những lời thái tử nói nói, Chiêu Vũ đế nhớ lại một chút khung cảnh của biệt cung nhỏ.

 

Nếu đã là biệt cung hoàng gia, dù thế nào cũng không tệ.

 

Chúng tuy rằng là con của tội thần, nhưng lại danh phận là bậc cháu của hoàng đế, những kẻ hạ nhân cũng không dám sơ xuất.

 

Đúng như lời Mộ Dung Bắc Quý đã nói, tìm một vài người có học vấn hiểu lễ nghĩa đến đích thân dạy dõ, hai đứa nhỏ này cũng không phải là hoài công nuôi dưỡng rồi.

 

Ánh mắt sắc bén của Tân Khâm xẹt qua khuôn mặt Mộ Dung Bắc Quý, hắn không khỏi khế nhếch môi dưới, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

 

Sau một hồi lâu suy nghĩ, Chiêu Vũ đế tỏ ra vẻ tán thành.

 

Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy điều đó, trong lòng vô cùng đắc ý.

 

Ngay khi Chiêu Vũ đế chuẩn bị ra quyết định, đột nhiên tiếng cung nhân phía bên ngoài lại truyền vào: “Hoàng thượng, Thần Vương và Thần vương phi đã tới, muốn được cầu kiến bệ hạ”

 

Trong đôi mắt Mộ Dung Bắc Quý lộ ra vẻ ớn lạnh, bọn họ đến làm gì!

 

Lần nào cũng đều như vậy, hai người này lúc nào cũng như âm hồn không tan, luôn tới vào thời khắc then chốt phá hỏng chuyện tốt của hắn.

 

Tất nhiên Chiêu Vũ đế cho phép hai người họ vào.

 

Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan đều nhìn thấy linh cữu đặt trong sân, vẻ mặt đầy đau thương buồn bã.