Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 896



Chương 896

 

Thẩm Hi Nguyệt thế nhưng lại không muốn bỏ qua cho nàng: “Đợi một chút.”

 

“Ngươi lại có chuyện gì nữa hả…

 

Câu này của Triệu Khương Lan vẫn còn chưa nói xong, đột nhiên, trên mặt của nàng bị người ta đánh bộp bộp tận hai cái.

 

Hai cái tát này hạ xuống vừa nhanh vừa mạnh, và đều đánh về một bên mặt.

 

Thậm chí bên trên làn da trắng như tuyết của nàng còn để lại một hình bàn tay rõ nét.

 

Triệu Khương Lan che mặt lại, không dám tin mà nhìn về phía nàng ta: “Ngươi điên à!”

 

“Đây là hai cái tát mà ngày hôm đấy người đánh ta, ta vẫn còn khắc cốt ghi tâm đến tận ngày hôm nay. Thế nào, đường đường là một Vương phi lại bị người ta đánh cho mấy cái, rất tức giận đúng không. Tức giận thì người đánh trả đi, ngươi đánh trả lại đi, ta ngược lại muốn xem xem, ngươi bây giờ có con cái lá gan đấy không!”

 

Thẩm Hi Nguyệt chính là nói về việc Tuyết Nhi bị giết ngày hôm đó, nàng đào ra được thân thể của Tuyết Nhi từ trong bùn đất.

 

Lúc đó dưới tình thế cấp bách, nàng nghĩ không nghĩ đến nhiều, vô ý thức mà động thủ.

 

Không ngờ rằng Thẩm Hi Nguyệt vẫn còn ghi hận đến tận bây giờ, còn không chút nương tay mà trả trở về nữa.

 

Đừng nói là Triệu Khương Lan, đến cả Mai Hương ở đằng sau nàng cũng tức chết đi được rồi.

 

Cái người họ Thẩm này là cái thứ gì chứ!

 

Nàng ta có biết người mà mình đánh là ai không vậy, thân là thiên kim của chủ thượng, sao lại có thể đến phiên loại nữ nhân như này động thủ chứ?

 

Ngón tay của Mai Hương giữ chặt ở đai lưng, nếu nhưu không phải kiệt lực mà khắc chế, nàng ấy dường như đã muốn chém cho cái người này một kiếm rồi.

 

Triệu Khương Lan ngược lại để cho nàng ấy bình tĩnh lại trước.

 

Nàng đè lại động tác của Mai Hương: “Được rồi, trở về thôi.”

 

“Ha ha ha, Triệu Khương Lan, Thần vương phi, ngươi cũng có ngày hôm nay à! Xem xem cái bộ dạng chạy chối chết của ngươi kìa, còn gì còn có nửa điểm hào quang của ngày bình thường. Ngươi không phải rất kiêu ngạo sao, không phải rất xem thường ta sao, nhưng ta lại càng muốn giày vò ngươi, cho ngươi nếm thử cái cảm giác muốn giết ta nhưng lại không có cách nào hạ thủ!”

 

Triệu Khương Lan cắn cắn môi, đầu cũng không quay lại mà muốn đi ra ngoài.

 

Nhưng mà khi nàng vừa mở cửa đi ra, thì nhìn thấy ở ngoài cửa có người đến, thân hình khẽ giật mình.

 

Mộ Dung Bắc Uyên…

 

Ngài ấy ở trong đây từ lúc nào vậy?

 

Triệu Khương Lan nhìn liếc qua nét mặt của Mộ Dung Bắc Uyên, trực giác cảm thấy không ổn.

 

Còn chưa kịp mở miệng, Mộ Dung Bắc Uyên đã đi lướt qua nàng, trực tiếp đi vào bên trong.

 

Thời gian mà nàng quay người lại, chỉ nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên mạnh mẽ rút ra thanh kiếm, một thanh kiểm dừng lại ở trên yết hầu của Thẩm Hi Nguyệt.

 

Tim của Triệu Khương Lan của nhảy thót lên nửa nhịp rồi, vội vàng đưa tay ra kéo hẳn về.

 

“Quay về, huynh làm cái gì vậy, ta không sao mà, huynh không cần phải tức giận hộ ta vậy đâu.

 

Ngược lại Mộ Dung Bắc Uyên lại mắt điếc tai ngơ, hắn cảm giác lục phủ ngũ tạng của mình đều đang muốn nổ tung rồi.

 

Thẩm Hi Nguyệt thế mà lại dám lợi dụng thân thể của mình để uy hiếp Triệu Khương Lan, nàng ta lại còn dám đánh vương phi của ta!

 

Nếu như không phải hôm nay hắn nghe nói ở chỗ này xảy ra chút chuyện mà đặc biệt đi qua đây xem thế nào, đúng lúc lại bắt gặp được một màn này, chỉ sợ là theo cách nghĩ của Triệu Khương Lan thì nàng tuyệt đối sẽ giấu diểm toàn bộ.

 

Nàng thậm chí sẽ nghĩ biện pháp để che giấu luôn đi vết hằn bàn tay trên mặt, dàn xếp ổn thỏa hết.

 

Nhưng mà hắn thì sao có thể nhịn được chứ, Cái loại nữ nhan cả gan làm loạn này dám động thủ với Triệu Khương Lan.

 

Đây chính là bảo bối hắn nâng trong lòng bàn tay luôn sợ biến đi mất, Thẩm Hi Nguyệt dựa vào cái gì mà dám đánh nàng!