Vương Phi Bướng Bỉnh Là Thần Y

Chương 909



Chương 909

 

Triệu Khương Lan nhìn chằm chằm bàn cờ, vẻ mặt đông lại.

 

Đúng vậy, dựa theo tình thể hiện tại, hai quân ở Bái Lâm thành đã sớm giao chiến, hiện giờ thành Bái Lâm được hai vạn Thiết Ngô Quân tử thủ, thuỷ quân Đông Nam này vừa đi vừa về đã trễ nãi không ít thời gian, cũng không biết Thiết Ngô Quân có thể chống đỡ được hay không.

 

Nếu Bái Lâm thất thủ, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

 

Cho dù người của Liên Tư Thành tăng nhanh tốc độ hơn đến chi viện, nhưng phía nam Bái Lâm lại dày đặc thành trì dân cư.

 

Một khi chiến tranh xảy ra, người thiệt thòi nhất vẫn là bá tánh.

 

Sẽ rất nhiều người trôi giạt khắp nơi, không nhà để về. Tình huống tốt nhất là, thuỷ quân Đông Nam có thể làm nên được, một lần làm đã bắt được quân Tây Bắc.

 

Sợ là sợ thuỷ quân Đông Nam không chịu đựng nổi khí hậu và địa thế Tây Bắc, sẽ không xuôi chèo mát mái hơn nữa cho dù Liên Tư Thành thắng, cục diện có thể tốt được sao?

 

Trận này của Liên Tư Thành, ắt sẽ toàn lực đối phó. Thành bại của hắn, sẽ chính thức quyết định thành bại của nhà họ Liên.

 

Đây cũng là lí do vì sao hiện giờ Mộ Dung Bắc Quý đã trở thành Thái tử lại không dám kiêu ngạo.

 

Chỉ khi Liên Tư Thành có thể đánh thắng trận đánh ác liệt này, mới thể thể xem như hắn có năng lực dẫn dắt thuỷ quận Đông Nam.

 

Một khi thua, Chiêu Vũ Đế cũng có đủ lí do đổi chủ soái, tuy rằng cũng sẽ kéo theo nguy hiểm nhà họ Liên sẽ tạo phản.

 

Tóm lại, hiện giờ Thịnh Khang chính là một ván cờ giật mình mỗi bước.

 

Một khi vô ý, sẽ thua hết cả bàn cơ.

 

Lúc này, Bái Lâm thành đang đứng trong nước sổi lửa bỏng.

 

Gần hai tháng nay, Ứng Dương Thời phối hợp với Vương Quyết tuân theo nguyên tắc chỉ thủ chứ không công, vững vàng bảo vệ cho thành trì này.

 

Tôn Quyết không hổ là lão Tây Bắc Vương nhiều năm, đối với các mặt của vùng phụ cận Bái Lâm đều cực kỳ quen thuộc.

 

Ứng Dương Thời mang hàng loạt khí giới từ trong Thiết Ngô Quân tới, giải quyết vấn đề thiếu thốn của Bái Lâm trong phút ngắn ngủi.

 

Bọn họ ở chỗ cao, Mộ Dung Bắc Hiền đóng quân ở chỗ trũng, hơn nữa núi đá trong thành Bái Lâm rất nhiều, có thể dùng đá lớn làm vũ khí, từ trên xuống dưới mà ngăn cản từng đợt tấn công.

 

Vì nguyên nhân địa hình, cấp dưới của Mộ Dung Bắc Hiền nhiều lần muốn đưa quân đội trong thành ra đấu võ trực diện.

 

Chỉ là người dưới thành mắng cha chửi mẹ cũng không biết trở về được bao nhiêu, Thiết Ngô Quân không dao động.

 

Lần nào Tôn Quyết cũng chỉ phải ra mấy nghìn người quấy rối hoặc tìm hiểu thật giả, tuy nói phần lớn những người này có đi mà không có về, nhưng người trở về có thể phân tích phong cách và động tác võ thuật của tướng sĩ quân địch, chí ít cũng có chút thu hoạch. Trong doanh trưởng, Ứng Dương Thời nhận được thư đưa tới, gầm lên một tiếng.

 

Tôn Quyết nhìn bộ dạng của hắn, khó hiểu hỏi: “Sao vậy, không phải tin tức kinh thành đưa tới sao, trong đó nói sao, có nói khi nào viện quân tới chứ?”

 

“Tôn tướng quân, trên thư đúng là nói viện quân đang đuổi tới nơi này với tiến độ nhanh hơn, bảo chúng ta tiếp tục chống đỡ mười ngày nửa tháng. Chỉ là, chủ soái mang binh đổi người.”

 

“Cái gì? Không phải Lê Vương sao, đổi thành ai?”

 

Ứng Dương Thời xụ mặt đưa thư cho ông: “Lê Vương tạo phản, sợ tôi tự sát. Binh quyền hiện tại… một lần nữa trả vào tay Liên Tư Thành, lại là thằng cháu nhà họ Liên kia!”