"Đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta luôn luôn không phải." Khuôn mặt mỉm cười, giọng nói lại là tự giễu.
Bàn tay hơi lạnh của nàng dán vào đôi má nóng của mình, đợi đến lúc Lục Oanh gom đủ dũng khí cùng nàng đối diện, nàng lại buông mi mắt. Lục Oanh biết, nàng xa không giống mặt ngoài tiêu sái lạnh nhạt như vậy. Lòng nàng giấu đầy tâm sự, chỉ là mình không biết mà thôi.
"Luôn luôn không phải..." Đợi đến khi Cố Thanh Trản ngẩng đầu, nước mắt đã từ khóe mắt chảy xuống, lưu lại từng dòng lệ nhòa.
Nàng khóc. Lục Oanh thấy nàng khóc, nhất thời chân tay luống cuống. Thấy nàng không nhịn được nước mắt, tâm mình thật đau. Lục Oanh lấy khăn tay tùy thân mang theo thay nàng lau lệ. Nàng luôn luôn vui buồn có chừng mực, chưa từng thất thố như vậy, nay rốt cuộc đã bị ủy khuất như thế nào.
"Tỷ tỷ có ủy khuất gì... cùng ta bày tỏ?"
Cố Thanh Trản mắt đỏ lên, lê hoa đái vũ nhìn Lục Oanh, "Đã bảo đừng gọi ta là tỷ tỷ, ta không thích..."
Nhưng không gọi tỷ tỷ thì xưng hô thế nào? Lục Oanh chưa bao giờ cảm thấy mình ăn nói vụng về như vậy.
"Sáu năm, ta gả vào Vương phủ đã gần sáu năm. Ta từng hỏi ngươi gả vào Vương phủ có cảm thấy ủy khuất không? Ngươi lại nói không ủy khuất... A Oanh, một nữ tử niêm phong tuổi xuân trong nhà cao cửa rộng không thấy ánh mặt trời này, thật sự không thấy ủy khuất sao? Mặt ngoài là Chiêu Vương phi phong cảnh vô hạn thì thế nào? Chẳng qua là thân phận hữu danh vô thực* mà thôi. Có ai biết sáu năm đó ta đã trải qua như thế nào... Trong lòng hắn có người khác, hắn trăm phương nghìn kế muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế, chẳng qua cũng là vì nữ tử mà hắn tâm tâm niệm niệm sáu năm liền..." Cố Thanh Trản hít hít mũi, nước mắt chưa khô đã cười, nói, "Con người vẫn nên hồ đồ một chút thì tốt hơn, sẽ không có nhiều phiền nhiễu như vậy..."
* Hữu danh vô thực: Chỉ có danh tiếng, trên thực tế không là gì cả.
Nữ tử tâm tâm niệm niệm? Lục Oanh nghe Cố Thanh Trản êm ả nói ra. Sao lại không ủy khuất, một nữ tử có thể được bao nhiêu lần sáu năm.
Cố Thanh Trản xắn tay áo, lộ ra một đoạn cổ tay trẵng nõn, "Thật đáng cười... Ta vốn không tin số mệnh, hiện giờ tin. Nếu Vương gia bức vua thoái vị thành công, hậu viện lãnh cung chính là chốn về của ta. Nếu Vương gia bức vua thoái vị thất bại, thì là cuộc sống mưa gió phiêu linh sinh tử vô chừng. Trận chiến ngày mai, dù thành hay bại, có nghĩa lý gì với ta? A Oanh... Ngươi không nên gả vào Vương phủ , không nên... lâm vào hoàn cảnh giống ta."
Nhìn thủ cung sa trên cổ tay nàng, Lục Oanh thế nào cũng không thể tin được, Vương phi không có tử tự không phải do thân nhược thể yếu, mà là do Vương gia hoàn toàn chưa từng động vào nàng. Lục Oanh lại nghĩ đến việc mình gả vào Vương phủ đã ba năm, Trịnh Triệu cũng không mảy may động nàng. Nói vậy, là cùng một nguyên nhân.
"Hắn đã không yêu ngươi, nhưng vì sao lại cưới ngươi..."
"Tiên hoàng chỉ hôn, ai dám ngỗ nghịch."
"Vậy... Ngươi thương hắn sao?" Rõ ràng biết mình không nên hỏi vấn đề như thế, nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà hỏi ra. Thật giống như chờ mong cái gì.
Cố Thanh Trản nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Cho dù không yêu thì sao? Ta một khi đã gả cho hắn, nên nhận hết thảy kết cục này. Đây chính là mệnh. Chẳng lẽ... ta có thể rời khỏi Vương phủ sao? Ai có thể mang ta rời đi..."
Nàng muốn rời đi. Lục Oanh nhìn ánh mắt của nàng, nàng nhất định là muốn rời đi. Lục Oanh ánh mắt bừng sáng nói, "Vì sao phải tin mệnh, vì sao không thể rời khỏi Vương phủ? Ngươi muốn rời đi sao?"
"A Oanh..."
Nếu như muốn nói thiên mệnh, nghịch mưu tạo phản đã là nghịch mệnh, nhiều hơn một trọng tội thì sao chứ? Hai mắt Lục Oanh tức thì đầy hy vọng. Nếu Cố Thanh Trản muốn rời đi, nàng nhất định sẽ mang nàng cùng nhau, bởi vì... nàng muốn cùng nàng cùng nhau, "Chúng ta... Chúng ta cùng nhau rời đi được không?"
"Chúng ta..."
"Giờ tý (11pm-1am) ngày mai, ngươi đến bờ Nam vách núi Đoạn Trường chờ ta. Dù thành hay bại, ta đều sẽ tìm ngươi... Chúng ta cùng nhau đi, rời khỏi Vương phủ... Rời khỏi Vương phủ được không?" Hai tay Lục Oanh đã bất giác đặt lên vai nàng, về sau mới phát hiện mình quá mức thất thố, cũng không thấy người trước mặt có cảm tưởng gì, Lục Oanh lại thử thăm dò hỏi, "Ngươi có bằng lòng cùng nhau rời đi với ta không?"
Cố Thanh Trản rốt cuộc nở nụ cười. Nàng kỳ thật luôn chờ Lục Oanh nói những lời này, bởi nàng biết ngày mai tất là một hồi tử chiến, Chiêu Vương phủ tất bại, mà chỉ có mình ở bên người Lục Oanh, mới có thể hộ nàng chu toàn, "... Ừ, giờ tý ngày mai ở bờ Nam vách núi Đoạn Trường, A Oanh, ta nhất định chờ ngươi."
Ngày mai giờ tý, bờ Nam vách núi Đoạn Trường, A Oanh, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi.
"Ừ." Lục Oanh cười đáp, trong lòng đã vui sướng nói không nên lời.
"Đúng rồi..." Cố Thanh Trản dường như đột nhiên nhớ đến cái gì, nàng nâng tay, cởi xuống bùa bình an trên cổ, "Bùa bình an này... Ta đã đưa cho ngươi, vì sao lại ở trên người ta?"
"Cái này..." Lục Oanh định từ chối, nhưng lúc này Cố Thanh Trản đã vươn tay vòng qua cổ Lục Oanh, cẩn thận thay nàng buộc vào, mềm giọng dịu dàng nói, "Ngày mai, ngươi càng cần thứ này hơn ta. A Oanh, mặc kệ thế nào, bảo mệnh quan trọng nhất, biết chưa?"
Động tác thân mật này làm Lục Oanh nhịn không được bắt đầu miên man suy nghĩ. Nàng chưa từng mẫn cảm như vậy, chỉ cần Cố Thanh Trản vừa lại gần một chút, liền luyến tiếc nàng rời đi. Mà Cố Thanh Trản cứ như biết được tâm tư của Lục Oanh vậy, vẫn như trước vòng tay qua cổ nàng.
Không khí tĩnh lặng, mặt đối mặt, Lục Oanh cứ cảm thấy phải nói gì đó mới được, "Đừng sợ, không có việc gì."
"Ừ." Cố Thanh Trản vẫn quàng đôi cánh tay quanh cổ nàng, lại tới gần nàng hơn. Tối nay, chẳng qua là muốn xin nàng một cái ôm.
Lục Oanh hai tay do dự một lát, rốt cuộc vẫn vòng qua eo Cố Thanh Trản. Không biết từ khi nào các nàng đã có thể tự nhiên như vậy mà ôm ấp nhau. Ngày mai sinh tử chưa biết, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện xấu gì, nàng tuy an ủi Cố Thanh Trản như vậy, nhưng trong lòng mình rốt cuộc vẫn không nắm chắc.
Cố Thanh Trản cũng thuận thế kéo Lục Oanh vào lòng. Nàng biết Lục Oanh có cảm tình thế nào với nàng, nhưng nàng cũng không thể đâm xuyên tầng quan hệ này.
Chiêu Vương phủ ai cũng có thể tử, nhưng riêng Lục Oanh không thể chết được. Đây là quyết định của nàng, nàng cũng sẽ đem hết toàn lực làm cho bằng được. Cố Thanh Trản đáp ứng cùng nhau rời đi với Lục Oanh, chẳng qua là dỗ nàng, lừa nàng mà thôi. Cố Thanh Trản biết rõ, các nàng vĩnh viễn đều không thể cùng một chỗ, mà nàng cũng không có khả năng đi cùng Lục Oanh...
Nàng có kế hoạch của mình. Sau khi binh biến, nàng sẽ đưa Lục Oanh đi Bắc Cương. Cho dù Lục Oanh biết được hết thảy, ghi hận nàng một đời cũng không sao, chỉ cần Lục Oanh có thể sống là tốt rồi.
"Nghĩa phụ, ta muốn giữ tính mạng một người."
"Ai?"
"Lục Oanh."
Cố Ung nhíu mi, "Quả thật? Nhưng nàng là thứ mười ba."
Nàng cố tình chính là người thứ mười ba, một người thứ mười ba khiến mình không thể hạ thủ, "Cuộc đời này không rời khỏi Tam Tấn hội, điều kiện này đủ để đổi một mạng của nàng không?"
"Vì sao?"
Cố Thanh Trản không đáp, chỉ hỏi, "Nàng chẳng qua là tiểu nhân vật không quan trọng, phủ Tướng quân đại thế đã mất, không thể dấy lên gợn sóng, nghĩa phụ đây là đáp ứng hay không đáp ứng?"
Nàng biết Cố Ung nhất định sẽ đồng ý. Vì Tam Tấn hội sẽ không muốn thả nàng rời đi, nàng có giá trị lợi dụng đủ lớn.
"Ta có thể cho ngươi quân lệnh bài, nhưng ngươi chỉ có thể cứu một mình nàng. Có thể cứu người hay không còn phải xem tạo hóa của ngươi, dù sao đao kiếm không có mắt."
Cố Thanh Trản nhận lấy lệnh bài kia, quân lệnh như núi, "Có thứ này vậy là đủ rồi."
Dùng tự do một đời đổi một mạng của nàng, thật sự đáng giá sao? Cố Thanh Trản không biết có đáng giá hay không, nhưng bản thân mình chưa bao giờ hối hận. Xưa nay nàng lừa gạt và dối trá chỉ để giết người, mà ngày nay..."A Oanh, ngươi nhất định phải sống sót."
"Ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi Vương phủ." Lục Oanh kiên định nói. Nàng cũng hy vọng mình có thể mang theo Cố Thanh Trản rời khỏi Vương phủ, nhưng kết cục không hẳn sẽ là như thế.
Lúc này, trong lòng Lục Oanh cũng có kế hoạch của mình. Nàng muốn Cố Thanh Trản đến bờ Nam vách núi Đoạn Trường, là vì nàng đã phân phó huynh đệ Âu Dương ẩn núp nơi đó, hòng làm dự phòng. Nếu bọn họ bức vua thoái vị thất bại, giờ tý còn chưa thể lui đến vách núi Đoạn Trường, nàng liền để huynh đệ Âu Dương mang Cố Thanh Trản và Bích Lạc rời đi trước, bảo mệnh an toàn. Dự phòng này, ngay cả Trịnh Triệu cũng không biết .
Trong cái ôm nhìn như không hề khoảng cách, như trước vẫn là lừa gạt và dối trá. Chẳng qua lúc này đây, các nàng đều đã giao ra chân tâm, nhưng lại vẫn chôn sâu đáy lòng.
Trung thu năm An Nguyên, mưa to cả ngày, đến tối mới ngừng lại, không sai biệt gì so với hoàn cảnh Lục Oanh trải qua ba năm trước. Mà màn cung biến triều đình sắp được trình diễn so với trận mưa to này càng thêm mãnh liệt. Tất cả, đều đang từng bước mà tiến hành.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời tối đen u ám, rõ ràng là đêm đoàn viên, thiên địa lại không có nửa phần sinh khí, tử áp trầm trọng, không khí hết sức căng thẳng.
"Báo! Tề vương đã xuất binh!" Thám tử báo lại.
Quả nhiên, Tề vương hôm nay phản. Trịnh Triệu thân khoác giáp bạc, nhìn Lục Oanh đang đứng một bên, mặt đầy bất khả tư nghị. "Lời nói vô căn cứ" của Lục Oanh lúc trước, hắn lại phải tin tưởng .
"Vương gia, thế nào?" Lục Oanh lộ ra một nụ cười nhạt, hỏi ngược lại.
"Theo kế hoạch, xuất binh!" Trịnh Triệu liên tục ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, chính là chờ hôm nay.
Như trước binh chia làm hai đường, Lục Nguyên Thiệu và Lục Oanh lãnh binh tiến đến thiên lao Tây Bắc nghĩ cách cứu viện Lục Khang, Trịnh Triệu thì dẫn dắt đại đội quân thúc ngựa đi trước trấn áp phản loạn Tề vương, sau đó sẽ đồng loạt đánh vào Vĩnh An điện.
Tiếng quân đội bước chân rầm rầm, là khúc nhạc dạo của sát lục.
"Oanh nhi, con không cần đi theo."
Lục Oanh mỉm cười, nói, "Cha, con dĩ nhiên phải cùng một chỗ với cha và ca ca."
"Con sợ không?"
"Không sợ." Lục Oanh vốn tưởng rằng mình sẽ nao núng, nhưng đến hôm nay, lại rất bình tĩnh. Nếu hôm nay chú định sẽ chết, ít nhất có thể chết cùng một chỗ với phụ thân và ca ca, vậy thì không oán trách không hối hận.
Quả nhiên, đại đội quân mã triều đình đều đi tới cửa Đông Trịnh cung để bình loạn, binh phòng hướng Tây Bắc thật là bạc nhược. Lục Nguyên Thiệu dẫn một đội binh nhỏ bất động thanh sắc mà lẻn vào thiên lao, Lục Oanh thì đợi bên ngoài nhằm tiếp ứng.
"Ca..." Khi thấy Lục Khang mặc áo tù từ thiên lao đi ra, Lục Oanh lập tức xoay thân xuống ngựa. Lúc này hắn đã mình đầy thương tích, đầu tóc rối bù, nào thấy thần thái tiểu tướng quân ngày xưa, Lục Oanh nhất thời hai mắt đẫm lệ, "Chịu khổ rồi..."
Lục Nguyên Thiệu triệu binh sĩ dâng khải giáp, giao vào tay Lục Khang, hào khí ngập trời, "Đại trượng phu sao lại sợ hãi cái khổ da thịt như thế... Khang nhi, Lục gia chúng ta nay đã không còn đường lui, vậy hãy tử chiến đến cùng."
Thời gian Lục Khang ở thiên lao, nhận hết tra tấn vô nhân tính, hắn đã sớm tâm như tro tàn với triều đình, "Thiên tử ngu ngốc vô độ, tin lời gièm pha của gian thần tặc tử, không thể không phản."
Hết thảy đều không chút rối loạn mà tiến hành, Lục Khang và Lục Oanh bảo vệ cửa Bắc Trịnh cung, mà Lục Nguyên Thiệu thì dẫn binh đi trước trấn thủ cửa Tây. Lúc này, phía Đông Bắc truyền đến tiếng trống điếc tai, là ám hiệu của Trịnh Triệu, Lục Oanh tâm sinh vui vẻ, "Ca, Vương gia đã khống chế binh mã cửa Đông, chúng ta mau đến tập hợp."
Nhưng đúng lúc này, hướng Tây Nam lại một tiếng nổ, tiếp đến là ánh lửa tận trời, chiếu sáng nửa trời không. Là Chiêu Vương phủ... Lục Oanh cưỡi trên lưng ngựa, nhìn khói đặc cuồn cuộn hướng Tây Nam, tâm thoáng chốc lạnh hết phân nửa. Chiêu Vương phủ đã xảy ra chuyện!
Cố Thanh Trản, Cố Thanh Trản, Cố Thanh Trản... Lục Oanh trong lòng một lần lại một lần mà mặc niệm tên này. Không có việc gì , huynh đệ Âu Dương chắc chắn đã sớm mang Cố Thanh Trản và Bích Lạc đi đến vách núi Đoạn Trường. Nhất định không có việc gì, nhất định không có việc gì.
"Oanh nhi, sao vậy?" Lục Khang thấy Lục Oanh hoảng thần.
"... Chúng ta đi cửa Đông."
Lục Oanh nhất định không thể tưởng được, người hỏa thiêu Chiêu Vương phủ kia, chính là nữ tử mà nàng một lòng muốn bảo hộ.
"Rốt cuộc đã kết thúc." Nhìn Chiêu Vương phủ hóa thành một vùng biển lửa, tựa như báo được thâm cừu đại hận, nàng quay đầu nhìn Cố Thanh Trản lại thấy người này sắc mặt nghiêm nghị, nhìn không ra vui giận, Ánh Thu thở dài một hơi, "Ngươi tội gì đây?"
Cố Thanh Trản kéo dây cương, một phen hỏa thiêu Chiêu Vương phủ, cũng làm cho thân phận Chiêu Vương phi của nàng hóa thành tro tàn, giơ roi quất lên thân ngựa, tốc tốc hướng Trịnh cung chạy đi, thầm nghĩ, "A Oanh, ngươi nhất định phải chờ ta."
Ngoài điện chém giết máu tanh, nhưng trong điện lại là an bình yên ổn. Trịnh Diệc ngồi trên long ỷ, lạnh nhạt tự uống rượu, không thấy nửa phần khẩn trương.
Cố Thanh Trản đứng dưới điện, tâm lại bay đến chiến trường.
Trịnh Diệc đi về phía Cố Thanh Trản, đưa tay nâng cằm nàng lên, khuôn mặt trắng nõn lại mang nụ cười tà, "Thanh Trản, trẫm quả nhiên không nhìn lầm người. Được lắm một mỹ nhân lòng dạ rắn rết, trẫm thích."
Cố Thanh Trản bất động thanh sắc mà nhìn Cố Ung, lại nói với Trịnh Diệc, "Hoàng Thượng, ngài từng đáp ứng ta, sẽ giữ một mạng của nàng."
Trịnh Diệc ngửa cổ lại uống một chén rượu, tiếng chém giết bên ngoài khiến hắn càng thêm hưng phấn, "Ngươi giữ ai thì giữ. Đừng nói là một nữ tử, liền tính là mười nữ tử, trẫm cũng cho ngươi, cho ngươi tra tấn một đời." Cố Thanh Trản luôn luôn giết người không chớp mắt, lúc này lại đưa ra yêu cầu giữ một mạng người, Trịnh Diệc còn ngờ rằng nàng và nàng kia có cừu hận không đội trời chung.
"Chỉ cần ngươi một đời lưu lại Tam Tấn hội, thay trẫm giết người một đời..." Hắn lại vỗ vỗ khuôn mặt Cố Thanh Trản, như tự điên cuồng mà cười ha hả, "Ai lại ngờ được, đệ nhất mỹ nhân ở Đại Trịnh của trẫm... mới là cuồng ma khát máu chân chính."
"Nghĩa phụ đối ta ân trọng như núi, Thanh Trản đương nhiên sẽ xả thân báo đáp, lưu lại Tam Tấn hội một đời... cũng không oán trách không hối hận."
"Mỹ nhân tốt nhất nên nhớ rõ ràng." Trịnh Diệc híp mắt gật gật đầu, vỗ vỗ tay. Thị vệ áp một nữ tử lên điện, Trịnh Diệc lại nói, "Nếu có một ngày, ngươi dám phản bội trẫm, ngươi biết rõ sẽ có hậu quả gì."
"Thanh Trản biết." Cố Thanh Trản ngẩng đầu, người bị áp lên điện, chính là hậu cung "thụ sủng" Cần phi nương nương.
"Hoàng Thượng! Dục nhi chưa bao giờ phản bội ngươi, vì sao... vì sao lại đối xử với ta như vậy, vì sao..." Từ Dục lúc này đã có bầu, cũng nếm đủ tư vị khổ hình trong thiên lao. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng Trịnh Diệc sẽ tuyệt tình đến như thế, khóc tới cuồng loạn, "Hoàng Thượng vì sao... vì sao ngay cả cốt nhục của chúng ta cũng không buông tha."
"Cốt nhục của trẫm?" Trịnh Diệc giờ phút này hai mắt đỏ tươi, trừng nhìn Cố Thanh Trản, "Mỹ nhân nói xem, trong bụng Cần phi... rốt cuộc là cốt nhục của ai?"
Mọi người đều nói thiên tử là thư sinh yếu đuối trăm không một dùng, nhưng Cố Thanh Trản biết, hắn từ khi chưởng quản Tam Tấn hội tới nay, đã sớm khát máu thành tính. Cố Thanh Trản mắt lạnh nhìn về phía Từ Dục, dù nàng có tâm trắc ẩn, vậy cũng không làm nên chuyện gì, "Đứa nhỏ này là của ai, sợ là chỉ có Cần phi nương nương và Chiêu vương trong lòng rõ ràng nhất."
Trịnh Diệc đang lạnh nhạt trong lòng lại dâng lên một cơn tức giận, hắn tiến lên bóp cổ Từ Dục, nghiến răng nghiến lợi hận không thể ăn sống nuốt tươi, "Ha! Ngươi còn muốn lừa trẫm bao lâu, ngươi cho rằng trẫm không biết sao? Ngươi và hắn tư hội mấy lần, khi nào tư hội, trẫm trong lòng đều nhất thanh nhị sở... Toàn bộ hoàng cung Đại Trịnh đều là người của trẫm, ngay cả Chiêu Vương phi trước mắt ngươi, cũng là người của trẫm."
"... Thần thiếp từ khi gả cho Hoàng Thượng, liền tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, chưa từng có cử chỉ vượt rào với Vương gia..."
" Câm miệng cho trẫm!" Trịnh Diệc buông Từ Dục ra, thẳng tay cho nàng một cái tát, " Trong mắt ngươi có bao giờ có trẫm? Trẫm nơi nào không bằng hắn? Vì sao phải một lần lại một lần khiến trẫm thương tâm? Trẫm bây giờ để cho ngươi xem, nam nhân ngươi tâm tâm niệm niệm, sẽ thần phục dưới chân trẫm thế nào, trẫm sẽ khiến hắn sống không bằng chết thế nào."
"Hoàng Thượng... Vốn là tay chân, vì sao phải tương tàn?!"
"Ngươi đến giờ còn dám thay hắn nói chuyện!" Trịnh Diệc hét lớn một tiếng, hắn đầu váng mắt hoa, mắt nổ đom đóm, gót chân hoàn toàn đứng không vững. Cố Ung thấy thế, tiến lên đỡ lấy Trịnh Diệc, từ trong lòng lấy ra một bình sứ men xanh, đổ ra mấy viên dược hoàn, đưa cho Trịnh Diệc, "Hoàng Thượng an tâm một chút chớ nóng, ăn mấy viên đan dược an thần."
Hắn sớm không phải quân tử ôn nhuận như ngọc trước kia nữa. Đan dược màu đen Thừa tướng mỗi ngày cho hắn ăn khiến tính tình hắn đại biến, Từ Dục đều xem thấy trong mắt. Từ sau khi Thái Hoàng Thái Hậu qua đời, Cố Ung liền độc chưởng đại quyền, nhưng trong lòng Hoàng Thượng lại chỉ có cừu hận, hoàn toàn bị che mất hai mắt, phân không rõ thật giả.
Uống thuốc xong Trịnh Diệc lập tức khôi phục khí sắc ban đầu, hắn kéo Từ Dục, mạnh mẽ lôi nàng ra thềm đá ngoại điện. Lúc này quân mã Chiêu vương đã hội hợp với đại quân của Lục Nguyên Thiệu, đồng loạt vây quanh trịnh cung, dẫn một đội tinh binh thẳng hướng Vĩnh An điện.
Nhưng không ngờ tới, lại là tiết mục bắt rùa trong hũ.
Lục Khang đang định lãnh binh tiến đến tiền điện trợ giúp, Lục Oanh lúc này lại nghĩ tới biến cố ở Chiêu Vương phủ, rồi hết thảy chiến dịch này, chớ không phải là tiến hành quá mức thuận lợi, so với tính toán của mình, không hề ăn khớp.
Chém giết trong Trịnh cung bình ổn, Lục Khang nghĩ là Trịnh Triệu đã ổn định thế cục, tiện đà nói, "Oanh nhi, chúng ta đi vào..."
Lục Oanh nghiêng tai lắng nghe, im lặng này khó tránh quá mức đột ngột, "Ca, không tốt, e là có trá..."
Lúc Trịnh Triệu dẫn binh mã xông vào Vĩnh An tiền điện, đã bị binh mã đoàn đoàn vây quanh. Quả nhiên, có mai phục.
Trịnh Diệc đứng trước điện, thảnh thơi nói, "Ngũ đệ thật sự là quá tuyệt tình, giết Thập Nhất đệ, cả ánh mắt cũng không chớp một cái. Lãnh diện la sát, quả nhiên danh bất hư truyền, ngay cả tay chân ruột thịt cũng không buông tha."
"Dục nhi..." Trịnh Triệu liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Từ Dục bị Trịnh lôi kéo, vết thương đầy người.
Trịnh Diệc cười to, trước mặt Trịnh Triệu nắm cằm Từ Dục, "Thế nào? Luyến tiếc sao? Nữ nhân ngươi ngày đêm tưởng niệm mỗi đêm đều hầu hạ dưới thân trẫm đây."
Trịnh Triệu lúc này khí huyết công tâm, "Vô liêm sỉ! Nàng là thê tử của ngươi!" Dứt lời Trịnh Triệu muốn lấy ra cung tiễn sau lưng, lúc này cho dù một tên bắn chết Trịnh Diệc, hắn cũng sẽ không chút áy náy.
"Vương gia chớ hành động thiếu suy nghĩ, chúng ta còn có đường lui." Lục Nguyên Thiệu lập tức ổn định cảm xúc Trịnh Triệu.
Trước khi động binh, Trịnh Triệu đã nói, "Thừa tướng dã tâm bừng bừng, binh mã này không thể tin hoàn toàn. Vạn nhất bức vua thoái vị đột ngột có biến cố, vậy một đội tinh binh phủ Tướng quân đến cửa Tây Trịnh cung đánh lén, nhiễu loạn tiền tuyến Trịnh binh, sau đó thừa dịp loạn thoát thân đến vách Đoạn Trường, lui về Bắc Cương."
"Còn có Chiêu Vương phi của ngươi, trẫm phái nàng đến hầu hạ ngươi sáu năm, có vừa lòng không?"
"Cố Thanh Trản..." Trịnh Triệu trong mắt tràn đầy sát khí, hắn chung quy là bất cẩn. Từ lúc gặp phục kích ba năm trước, hắn đã hoài nghi Cố Thanh Trản, nên mới mang số đông nhân mã tiến đến đột kích chùa Từ Ân. Chưa từng ngờ tới không bắt được mật thám, lại gặp Lục Oanh vội vàng tìm người chữa bệnh. Khi đó hắn mới có ý tưởng liên hợp với phủ Tướng quân. Nhưng ngày ấy Cố Thanh Trản liều chết cứu hắn, mài gọt lòng nghi ngờ của hắn. Hiện giờ xem ra, chẳng qua là nàng diễn một hồi trò hay mà thôi.
Cũng may, hắn chưa từng hoàn toàn tín nhiệm Cố Thanh Trản, chưa từng hoàn toàn tín nhiệm phủ Thừa tướng. Bằng không, hôm nay nhất định là không chỗ trốn thoát.
Cố Thanh Trản vẻ mặt vẫn lạnh nhạt tự nhiên. Trịnh Triệu hận nàng thế nào, nàng không thèm để ý, nàng chỉ để ý... ánh mắt Cố Thanh Trản chung quanh tìm kiếm, lại duy độc không thấy bóng dáng Lục Oanh. Muốn gặp nàng nhưng đáy lòng lại sợ hãi đối mặt nàng.
Nhưng mà, Lục Oanh chung quy sẽ biết hết thảy. Nàng sẽ biết dưới lớp mặt nạ ngụy trang của mình rốt cuộc là sự dơ bẩn như thế nào, nàng sẽ hận mình, nàng sẽ muốn giết mình!
Ba năm