Vương Phi Của Ta Là Cọp Mẹ

Chương 46: LAN NHI ! TA VÔ TỘI !



Hắn cõng nàng về đến phủ thì trời cũng đã tối, Sở Lan được hắn dùng áo choàng bọc lấy liền cảm thấy ấm áp mà ngủ thiếp đi trên lưng hắn. Tử Cẩn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi kéo chăn đắp cho nàng.

- Các ngươi đến phòng bếp chuẩn bị đồ ăn đi, lát nữa phu nhân dậy rồi dọn lên.

- Dạ

Bọn tỳ nữ lui ra ngoài, hắn cởi bỏ áo choàng rồi leo lên giường ôm lấy nàng ngủ một chút, bên ngoài thời tiết lạnh lẽo nhưng bên trong phòng cảnh tượng vô cùng ấm áp. Sở Lan trở mình rồi bỗng mở to đôi mắt ra mà đưa tay nhéo má hắn.

- Cảm giác rất chân thực, chắc không phải là mơ đâu nhỉ!

- Nàng đang làm gì đó?

- Không có gì, ta đang xác nhận lại thôi mà, ta sợ mình lạnh quá nên bị ảo giác.

- Nàng còn dám nói, ta bảo nàng trong phủ chờ ta, sao nàng lại không ngoan như vậy.

- Tại ta lo cho ngươi...

Nàng cụp mắt, lúc nghe hắn chưa về trong lòng nàng rất lo lắng, không hiểu sao lại có cảm giác rất kì lạ.

- Haiz, Lan nhi, nàng đừng nghĩ nhiều, hứa với ta sau này không được đi lung tung đó.

- Ta biết rồi, xin lỗi vì làm ngươi lo lắng.

- Ngốc à, chỉ cần nàng bình an là tốt rồi, đừng xin lỗi nữa, đi dùng bữa thôi

Hắn kéo nàng đến bên bàn rồi cho người dọn đồ ăn lên, nàng vui vẻ ngồi hưởng thụ được hắn chăm sóc.

- Ăn đi, nàng nhìn gì vậy, có phải do ta tuấn mĩ quá nên nàng ngắm đến thất thần luôn đúng không?

- Có ai lại tự kỉ như ngươi không chứ

Lâu nay nàng còn không biết hắn lại có thêm bộ mặt này nha, có đánh chết nàng cũng không nói là bản thân bị hắn mê hoặc đâu, Sở Lan cầm lấy cái đùi gà nhai ngấu nghiến. Từ giữa trưa đến giờ nàng còn chưa được ăn, cái bụng đáng thương của nàng đã biểu tình rồi.

- Không hay rồi chủ nhân, Bắc Dận đã cho quân tiến đến Di Hòa rồi, hoàng đế cho mời người đến đó.

- Ta biết rồi.

- Lại nữa sao, lão hoàng đế Bắc Dận này rảnh rỗi lắm à?

- Người này dã tâm rất lớn, đương nhiên sẽ không chịu ngồi yên rồi. Nàng cứ dùng bữa trước đi, ta đến gặp Quân Vô Niệm một lúc.

- Ờm

Hắn không nói thêm gì mà cùng thuộc hạ vào cung. Đại chiến sắp xảy ra rồi, sau này chắc là sẽ bận rộn lắm đây, nàng cũng không còn tâm trạng ăn uống nữa mà bỏ đũa xuống. Mọi chuyện bây giờ đã vượt quá xa dự tính ban đầu của nàng rồi, nàng chưa từng nghĩ sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

- Phu nhân, người chỉ ăn có một chút thôi mà

- Ta no rồi, muội cho người dọn đi

- Dạ, vậy chừng nào người đói thì gọi nô tì

- Ừm



Nàng mở cửa sổ nhìn lên bầu trời đêm bên ngoài, bầu trời đêm âm u không một ánh sao, mặt trăng tròn cũng bị mây che khuất. Sở Lan thở dài quay trở vào trong, lại sắp có chiến tranh, bao người sắp phải tan nhà nát cửa nữa rồi. Không biết chừng nào mới được thái bình nữa, nàng thật không muốn sống trong thời loạn lạc chút nào.

- Phu nhân người đang lo lắng sao?

- Tất nhiên là lo chứ, ngươi nghĩ xem, sắp có chiến tranh rồi, liệu con dân của hai nước sẽ phải gánh chịu hậu quả gì đây?

- Người thật có tấm lòng bồ tát, nếu ai cũng nghĩ được như phu nhân người chắc chắn thiên hạ sẽ thái bình.

- Ngươi đừng khen ta nữa, ta ngại a!

- Nô tì là nói sự thật mà.

Kể từ khi nàng đến đây, mấy nha hoàn người hầu trong phủ đều rất thích nàng, nàng không kiêu căng, quát nạt bọn họ mà còn đối xử với họ rất tốt nữa.

- Aiz, nhưng mà sự thật chúng ta vẫn phải đối mặt với chiến tranh thôi.

- Người cũng đừng như vậy, chắc chắn hoàng thượng và tả tướng sẽ có cách thôi mà

- Ừm

Hoàng cung

- Ngươi có kế sách gì không?

- Ta đã dự liệu được chuyện này rồi, ngươi không cần quá lo, cứ làm theo kế hoạch của ta là được.

Lúc trước ở Ninh Hòa hầu phủ hắn đã có đề phòng trước trường hợp này xảy ra nên đã có chuẩn bị sẵn, chỉ cần hai người phối hợp là được.

- Được, chuyện này ta giao cho ngươi.

- Ta sẽ không làm ngươi thất vọng đâu, ta về trước, Lan nhi còn ở phủ đợi ta về đó

- Ài, ta biết hai người tình cảm tốt rồi, nhưng có cần khoe với ta không? Ta ganh tị đó!

- Vậy thì mau tìm hoàng hậu đi

- Thôi bỏ qua đi

- Ta đi đây

Hắn đi ra ngoài rồi dùng khinh công trở lại phủ, nàng ngồi bên bàn hai tay chống cằm đợi hắn.

- Đợi ta sao?

- Ừm, bàn bạc xong rồi à?

- Yên tâm đi, ta đã sắp xếp ổn thoả hết rồi, nàng đó, ta đi rồi nàng lại bỏ bữa luôn sao?

Lúc hắn về đã nghe nha hoàn bẩm báo lại, hắn ngồi xuống ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, cả đời này, điều hắn muốn làm nhất đó chính là cho nàng một cuộc sống hạnh phúc, vô lo vô nghĩ.

- Tại ta no rồi chứ bộ, ngươi cũng chưa ăn được bao nhiêu đâu.



- Được rồi, thời gian này ta không dành nhiều thời gian bên cạnh nàng, ta sẽ bù đắp cho nàng chịu không?

- Bù đắp bằng cách nào?

- Ta nhớ hình như chúng ta còn chưa viên phòng có đúng không?

- Thôi không cần bù đắp nữa đâu a, ta đi ngủ đây!

Nàng đương nhiên hiểu câu hỏi của hắn là có ý gì, Sở Lan xấu hổ trèo lên giường quấn chăn, cuộn bản thân lại như cái bánh chưng.

- Phì, nhìn xem, nàng lại xấu hổ rồi a!

Bộ dạng đáng yêu của nàng chọc hắn phì cười, nếu nàng không nguyện ý, hắn sẽ không ép buộc nàng.

- Ngươi cười cái gì! Không được cười!

- Được, được, ta không cười nữa, đi nghỉ ngơi thôi.

Hắn cởi giày leo lên giường ôm lấy nàng, nàng bị nhột nên nhảy dựng lên, hắn híp mắt cười xấu xa, thì ra nàng sợ nhột.

- Ngươi làm ta nhột a!

- Nàng sợ nhột sao? Ha, lần này nàng chết chắc rồi!

Hắn cố tình chọc vào hai bên eo nàng, nàng bị nhột đến lăn lộn trên giường, một lúc sau nàng cũng không chịu thua mà nhào tới đè lên người hắn.

- Dám chơi xấu à, có tin ta cắn cho ngươi một cái không hả?

- Phu nhân, bình tĩnh! Nàng đây là muốn viên phòng rồi sao?

- Ai nói, ngươi dám chọc ta, ngươi đợi đấy !

Nàng và hắn ôm nhau lăn lộn trên giường, chẳng ai chịu dừng lại trước, cửa phòng đột nhiên được mở ra, hai người dừng lại động tác đứng hình nhìn chằm chằm người vừa đến.

- Chủ nhân, chúng thuộc hạ xin lỗi a!

Hắc Ảnh, Diệp Minh đỏ mặt quay đi chỗ khác, nàng khó hiểu nhìn hai tên ngoài cửa, chỉ là đùa giỡn chút thôi mà, có cần đỏ mặt tới vậy không?

Ngũ lôi oanh đỉnh, nàng chợt nhận ra có gì đó không đúng, Sở Lan nhìn xuống tư thế của nàng và hắn. Nàng còn đang đè lên người hắn, do lúc nãy vật lộn nên quần áo hai người xốc xếch, cả bờ vai trắng nõn của nàng cũng lộ ra ngoài.

- Minh Tử Cẩn, các ngươi ra ngoài hết cho ta! Đêm nay không cho vào đây, đến thư phòng mà ngủ đi!

Nàng ném chủ tớ ba người ra ngoài xong liền đóng cửa cái rầm, khóa trái cửa. Hắn gương mặt vô tội nói vọng vào.

- Lan nhi, ta vô tội mà, nàng mở cửa cho ta đi!

- Không!

Nàng quay lại giường đập đầu vào gối, đúng thật mặt mũi nàng bị vứt sạch cả rồi! Hắn ngoài cửa không cam lòng mà lườm hai tên thuộc hạ đang cười trộm hắn bị đuổi.

- Còn cười thì đi mà chịu phạt đi !

Hắn phất tay áo đi đến thư phòng, đợi nàng ngủ rồi hắn sẽ lẻn vào sau vậy