Chiều tối : Mạc Âm phải hầu hạ Tiêu Thiên Huyền tắm rửa cô có chút ngại nhưng không thể nào từ chối liền ngoan ngoãn chuẩn bị nước với y phục đến rồi suy nghĩ những thứ tận ở đâu đâu nào là thân thể săn chắc cơ bụng tám múi làm Mạc Âm có chút phấn khích. Nhưng hiện thực tả vào mặt Mạc Âm một cái.
Tiêu Thiên Huyền bảo Mạc Âm ra ngoài bản thân tự tắm, Mạc Âm có chút thất vọng
" Vậy...vậy... "
Tiêu Thiên Huyền nhìn Mạc Âm " Ngươi muốn ở lại phục vụ ta tắm ? "
Mạc Âm nhanh chóng lắc đầu rồi đi ra
" Không có! ngươi tắm đi ta ở bên ngoài có gì cần thì gọi ta. "
Tiêu Thiên Huyền nằm ngâm người trong bồn nước ngửa đầu lên trên tựa đầu vào bồn tắm gỗ suy nghĩ thẫn người.
Sau khi tắm xong Tiêu Thiên Huyền gọi Mạc Âm vào đi đến bàn mài mực cho Tiêu Thiên Huyền. Hắn viết cho đến đêm muộn Mạc Âm mắt lim dim gục đầu xuống bàn vừa mài mực vừa ngáp ngủ. Thấy Mạc Âm ngủ gật Tiêu Thiên Huyền đặt bút xuống bế Mạc Âm lên giường kéo chăn lên đắp cẩn thận lại cho cô.
Hôm sau Âu Dương Lăng Hoa cùng với Vĩnh Yên và Âu Dương Linh Nhi tới phủ Tiêu Thiên Huyền chơi. Thật ra Âu Dương Linh Nhi nằng nặc đòi đi theo Âu Dương Lăng Hoa bất lực nên chỉ đành dẫn Âu Dương Linh Nhi theo.
Bình thường những người không phận sự cho dù là công chúa hay hoàng tử đều không được vào phủ nếu không có sự đồng ý của Tiêu Thiên Huyền trừ những người cực kì thân cận.
Ở sảnh chính Âu Dương Lăng Hoa tươi cười nói " Đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp hay hôm nay cùng nhau ăn một bữa không say không về ! Ý huynh thế nào ? "
Tiêu Thiên Huyền nâng chén trà uống một ngụm nhìn qua Âu Dương Lăng Hoa và Vĩnh Yên nói " Đôi phu thê mới cưới hai người không ở nhà bồi dưỡng tình cảm lại chạy ra ngoài. "
Âu Dương Lăng Hoa nói " Đừng vậy mà huynh đi đi cho vui tình cảm thì cừ từ từ bồi dưỡng. Chúng ta lâu rồi không gặp nên đi ăn cùng nhau ôn lại chuyện cũ. "
* Thực ra ta còn có mục đích khác hehe. *
Tiêu Thiên Huyền nhìn phát biết ngay ý đồ của Âu Dương Lăng Hoa liền nói thẳng ý đồ của Âu Dương Lăng Hoa ra " Đi ăn là phụ gặp nha hoàn ta đưa về là chính đúng không ? "
Âu Dương Lăng Hoa thấy bị nói trúng liền phủ nhận " Chỉ có chút chút thôi. Huynh không cần lo ta làm hại cô ấy, ta chỉ muốn gặp cô ấy thôi. Xem thử là ai mà lại có thể lọt vào mắt huynh. "
Tiêu Thiên Huyền nhìn Âu Dương Lăng rồi nói với giọng ý chê Âu Dương Lăng Hoa ngốc.
" Huynh không có gan đấy đâu. Dù có gan nhưng huynh cũng không thắng nổi cô ấy. "
Âu Dương Linh Nhi nghe Tiêu Thiên Huyền bảo vệ Mạc Âm cộng thêm từ khi đến tới giờ Âu Dương Linh Nhi cảm nhận được mình bị ngó lơ thì càng thêm tức giận nhưng vẫn tỏ ra dịu dàng trước mặt Tiêu Thiên Huyền.
Âu Dương Lăng Hoa mất hết mặt mũi với muội muội và thê tử liền nói " Cho dù ta không có gan nhưng cũng không thể nào không thắng nổi một tiểu nha hoàn chân yếu tay mềm bên cạnh huynh được. Đã vậy hôm nay ta nhất định phải gặp tiểu nha hoàn kia xem rốt cuộc thế nào mà có thể để tảng băng nghìn năm huynh nói giúp. "
Tiêu Thiên Huyền nâng chén trà cười khẩy nhìn Âu Dương Lăng Hoa nói " Đến lúc đấy huynh đừng có hoảng sợ là được. "
Âu Dương Lăng Hoa mạnh miệng tự tin nói
" Không thể nào! Huynh bớt khinh thường ta đi, ta không còn là Âu Dương Lăng Hoa trước kia nữa. Vậy chúng ta đi trước đợi huynh ở Tửu Lâu đệ nhất kinh thành. "
Tửu Lâu đệ nhất kinh thành ngồi ở lầu hai phía bên ngoài đường, chỉ cần nhìn xuống là có thể thấy mọi người đang tấp nập đi lại. Vĩnh Yên thắc mắc hỏi Âu Dương Lăng Hoa.
" Thái tử ! Chẳng phải bình thường chàng nhìn rất thông minh nhanh nhạy sao đứng trước Tiêu tướng quân lại rụt rè trông chàng ngốc chết đi được. "
Âu Dương Linh Nhi nói " Vậy là ngươi không biết Tiêu Tướng Quân giỏi cỡ nào rồi. Vị thái tử ca ca của ta chỉ cần nhìn thấy từ xa là đã xúm hết cả lại chưa nói gì huynh ấy đã thua trước cái nhìn của tướng quân rồi. "
Âu Dương Lăng Hoa vội nói " Linh Nhi muội có phải muội muội ruột của ta không vậy. "
Vĩnh Yên cười trêu chọc Âu Dương Lăng Hoa
" Thật không ngờ bình thường phu quân hay bắt nạt ta nhưng đứng trước Tiêu tướng quân lại có bộ dạng ngốc nghếch như vậy. "
Âu Dương Lăng Hoa cố bào chữa lấy lại chút mặt mũi " Thiên Huyền huynh ấy nhanh nhạy sắc bén từ nhỏ, khó có ai có thể so sánh được với huynh ấy. "
Âu Dương Linh Nhi lại chăm chú nghe kể về Tiêu Thiên Huyền.
" Người duy nhất ta gặp có thể so sánh được với huynh ấy chỉ có một người nhưng tiếc là đã không còn nữa. "
Vĩnh Yên liền cảm thán " Tiêu tướng quân đã không tầm thường như thế rồi mà vẫn có người còn có thể so sánh được với Tiêu Tướng Quân thì không biết còn như thế nào ha. "
Tiêu Thiên Huyền lên lầu Âu Dương Lăng Hoa vẫy gọi Tiêu Thiên Huyền ở chỗ này. Mạc Âm đi phía sau lưng Tiêu Thiên Huyền.
Tiêu Thiên Huyền ngồi xuống rồi cũng dặn Mạc Âm ngồi xuống cùng luôn. Khi Âu Dương Lăng Hoa nhìn thấy Mạc Âm liền sốc tức thì đứng bật dậy chỉ tay vào người Mạc Âm nói lắp " Ngươi...ngươi là... ? "
Mạc Âm hành lễ với ba người họ rồi giới thiệu
" Dân nữ họ Mạc tên Âm "
Âu Dương Lăng Hoa bình tĩnh ngồi xuống nói
" Xin lỗi là do ta quá kích động. Ngươi thật sự là rất giống a. "
Vĩnh Yên nắm chặt tay thành nắm đấm kìm nén một lúc rồi mới thả buông lỏng tay ra.
Âu Dương Linh Nhi nhìn thấy Mạc Âm lại càng thêm ghen tị với nhan sắc không tì vết còn được ngồi bên cạnh Tiêu Thiên Huyền.
Ba người phụ nữa ăn xong trước liền đi xuống đi dạo xung quanh cho tiêu cơm. Lúc này phía trên chỉ còn Âu Dương Lăng Hoa và Tiêu Thiên Huyền.
Âu Dương Lăng Hoa nghiêm túc nhìn Tiêu Thiên Huyền hỏi " Huynh nói đi rốt cuộc tiểu nha hoàn Mạc Âm kia là sao. Có phải là nàng ta vẫn còn sống. "
Tiêu Thiên Huyền nghiêm nghị nói " Ta cũng không chắc có phải là nha hoàn kia là nàng ấy không nhưng ta tin vào trái tim của mình. "
Âu Dương Lăng Hoa thấy thương cho người huynh đệ của mình và cũng thật khâm phục thứ tình cảm dành cho nàng ấy. " Nếu bên ngoài nhìn vào không biết còn tưởng huynh chỉ biết chém giết thôi đấy Huyền à. Thực chất bên trong con người chém giết ấy là một mặt tình cảm. "
" Lăng Hoa huynh càng ngày càng nhiều chuyện thật đấy. "
Âu Dương Lăng Hoa trầm xuống nói " Thiên Huyền ta có một việc muốn khẩn cầu huynh. "
" Là vì Ngũ muội muội của huynh đúng chứ ! "
Âu Dương Lăng Hoa nhìn Tiêu Thiên Huyền bất ngờ " Huynh đã biết rồi sao ? "
Tiêu Thiên Huyền gật đầu.
Âu Dương Lăng Hoa nhìn xuống bên dưới nhìn bóng lưng Âu Dương Linh Nhi nói " Tính muội ấy vốn không xấu nhưng đôi khi hơi ngỗ ngược. Về sau nếu muội ấy có làm gì sai trái chỉ mong huynh có thể tha thứ cho muội ấy, đừng trách con bé. "
Tiêu Thiên Huyền không nói gì nhìn xuống bên dưới. Âu Dương Lăng Hoa tiếp tục nói
" Với tính tình muội ấy có lẽ giờ đang nghĩ cách hãm hại tiểu nha hoàn kia của huynh rồi. Huynh không lo cho tiểu nha hoàn sao ? "
" Ta đang lo cho muội muội của huynh và thế thân của nàng ta. "
Bên dưới ba người đi qua cặp đôi đang cãi nhau đứng phái cạnh hồ. Âu Dương Linh Nhi nhân cơ hội chạy lại định đẩy Mạc Âm xuống hồ nhưng Mạc Âm xoay người va vào cặp đôi kia làm tiểu cô nương rơi xuống hồ. Thấy người mình thương bị ngã xuống hồ người nam nhân lo lắng nhảy xuống hồ cứu người thương lên. Vì vậy hai người họ cũng làm lành với nhau còn bên này Âu Dương Linh Nhi thất bại nên tức giận giậm chân xuống đất. Mạc Âm cười đắc ý.
" Có chút thủ đoạn nhỏ đấy mà cũng muốn mang ra để hãm hại ta. ngươi còn non lắm. "
Vĩnh Yên nhìn thấy nhưng đứng yên xem màn kịch nhỏ.
* Tiếp chắc sẽ có thêm vài màn kịch nhỏ xem cho vui mắt đây *
Âu Dương Linh Nhi mua chuộc vài người đứng bên trên lỡ tay làm rơi chậu hoa nhỏ xuống Mạc Âm đỡ được tặng cho tiểu muội muốn bên cạnh chậu hoa. Lại mua chuộc người đứng bên trên hắt nước xuống chỗ Mạc Âm nhưng đúng lúc đi qua nhóm lừa đảo đang lừa một bà lão mặt tái nhợt nằm ăn vạ công tử bột mọi người xung quanh túm tụm lại chỉ trích vị công tử kia đúng lúc chậu nước đổ từ trên xuống ướt đất mọi người giật mình đứng rộng ra thì một kẻ khác cầm chậu nước hất về hướng Mạc Âm.
Mạc Âm căn góc chuẩn của nước rồi né ra nước bị hất vào bà lão ướt hết từ trên xuống làm lớp trang điểm kia tan ra thành một người đàn ông mọi người xì xào bàn tán đánh hắn một trận tội lừa gạt ăn ở thất đức.
Sau một đống việc xấu nhưng không thành Âu Dương Linh Nhi lửa giận bùng bùng nhưng cũng không đụng được vào sợi tóc Mạc Âm.
Âu Dương Lăng Hoa đứng phía trên Tửu Lâu trầm trồ cảm thán. " Không ngờ tiểu nha hoàn của huynh lại lợi hại như vậy. Đúng là chủ nào tớ nấy. Bảo sao huynh bảo ta không thắng nổi nàng ta. "
Tiêu Thiên Huyền nói " Huynh biết vậy là tốt. "
Âu Dương Lăng Hoa nhận ra có gì đó sai sai rồi nói " Nhưng huynh cũng đừng có nhắc đi nhắc lại nó nữa. Toàn hạ thấp huynh đệ tâng bốc sắc. "
Tiêu Thiên Huyền lạnh lùng " Ai là huynh đệ của huynh. Huynh quản tốt người của huynh là được. Mọi tội lỗi ta đều tha thứ trừ đụng vào nàng ấy. "
Tiêu Thiên Huyền ngồi đợi Mạc Âm quay lại rồi về phủ. Âu Dương Lăng Hoa trên đường về phủ cũng vừa lo lắng, bất an cho người muội muội hay làm càn này.