Vương Phi Của Ta Là Đại Tướng Quân

Chương 47: Nghe Lén



Tiêu Thiên Huyền cũng thấy được Mạc Âm từ Thôn Đào không còn ý định bỏ trốn cũng thầm vui nhưng vẫn phải đề phòng nhỡ đâu đây chỉ là kế hoãn binh của Mạc Âm.

Nhưng cũng không sao vì nàng đâu thể thoát được khỏi ta. Cho dù có thì ta vẫn sẽ tìm thấy nàng, miễn là nàng vui thì sao cũng được.

Sau khi Mạc Âm trốn phủ bất thành thì Tiêu Thiên Huyền vì lo cô lại chạy nên không còn ra sức bắt nạt cô mà mặc để cô vui chơi phá phách.

Suốt một tháng trời Mạc Âm ăn chơi nhàn hạ thi thoảng nấu cháo hay đồ bổ cho Tiêu Thiên Huyền là nổ bếp nhưng cũng chẳng ai dám trách. Cứ mỗi lần như vậy mọi người làm trong bếp đều chỉ lắc đầu ngao ngán rồi bỏ đi.

Ngoài sự phá phách của Mạc Âm thì mọi người cũng chán nản với vị Ngũ công chúa kia. Hôm nào nàng cũng chạy đến phủ nấu canh bổ cho Tiêu ca ca rồi thi nhau nổ bếp với Mạc Âm.

Mạc Âm đứng cạnh mọi người lắc đầu chẹp miệng nói nhỏ với mấy người xung quanh

" Vị công chúa này đã không biết nấu thì thôi còn miễn cưỡng chạy vào đây phá bếp nhà người ta làm chi. "

Mọi người thấy cô nói vậy tất cả đều quay sang nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Làm Mạc Âm hoang mang hỏi mọi người

" Sao vậy? Mọi người nhìn ta chi zậy! Chẳng nhẽ ta nói sai chỗ nào sao? "

Trưởng bếp nén giận đã lâu gào vào mặt Mạc Âm tiếng gào ấy có thể thổi bay cả người cô đi : " Ngươi không nói sai nhưng đây chẳng phải là hình ảnh của ngươi mỗi khi phá bếp của ta sao! Đã không làm được thì thôi còn cố phá hoại. "

Cô ngại ngùng hỏi nhỏ " Thật sự là dữ vậy sao ? "

Mọi người lắc đầu đồng thanh nói " Không như thế! Nó còn nổ dữ hơn. Hôm trước nổ cháy sạch tóc A Ngốc đến giờ hắn vẫn chưa ra khỏi cửa vì cái đầu hói. "



Bếp trưởng phẫn nộ được nén đã lâu giờ càng thêm phẫn nộ chạy lại bàn cầm con dao chặt thịt lợn hùng hổ định đi đến chỗ Mạc Âm nhưng được mọi người kéo lại.

" Aizz! Các ngươi mau thả ta ra ta phải chặt cô ta thành trăm mảnh cũng không thể hả giận. Hôm nay dù có phải chết ta cũng kéo ngươi theo trải đường. "

Mọi người hỗn loạn nói " Bếp trưởng người bĩnh tĩnh lại đi! Nàng ta là người của tướng quân chúng ta không đụng vào được đâu. Tướng quân mà biết ngài cầm dao doạ nàng ta thì mang chúng ta ra ngoài phơi nắng mất. Bếp trưởng! Tức giận mất khôn người bình tĩnh chút. "

Nhân lúc hỗn loạn Mạc Âm nhanh chóng chuồn đi. Đúng lúc đi qua phòng Tiêu Thiên Huyền nhìn thấy Âu Dương Linh Nhi đang uốn éo gọi Tiêu ca ca làm cô cảm thấy sởn hết gai ốc lên. Mạc Âm len lén đi lại gần cửa đứng bên ngoài thử nghe xem họ nói gì với nhau.

Âu Dương Linh Nhi bưng bát canh thập toàn đại bổ cô ta mới nấu xong đem đến lại gần Tiêu Thiên Huyền " Tiêu ca ca đây là bát canh thập toàn đại bổ ta đích thân xuống bếp nấu cho huynh đấy. Huynh uống đi cho nóng đợi lát nguội sẽ không ngon. "

Tiêu Thiên Huyền không quan tâm chỉ bảo nàng ta để bát canh xuống đấy rồi đi đi. Ả không chịu nhất định phải nhìn thấy người mình thích uống xong bát canh mới chịu. Ả hùng hổ chạy lại ngồi xuống ghế chỗ cô hay ngồi mài mực cho hắn.

" Tiêu ca ca huynh uống hết đi rồi ta sẽ đi nếu không ta cứ ngồi ở đây không đi đâu hết. "

Tiêu Thiên Huyền thấy ả ngang ngược thì cũng thôi đi lại còn ngồi ở chỗ mà ả không nên ngồi liền tức giận nhưng cố nén lại cầm bát thuốc lên uống nhanh chóng để muốn đuổi nàng ta đi.

Tiêu Thiên Huyền cầm bát thuốc lên nhìn chằm chằm rồi quay sang nhìn Âu Dương Linh Nhi nghi ngờ hỏi " Người chắc chắn đây là thập toàn đại bổ chứ không phải là thức uống cho lợn đấy chứ. "

Nàng ta háo hức chờ nhận xét từ Tiêu Thiên Huyền nhưng lại nhận lại được một trái đắng làm nàng ta chỉ biết cười sượng. Bỗng có một tiếng phì cười từ bên ngoài cửa họ quay ra nhìn thấy Mạc Âm Âu Dương Linh Nhi lại càng thêm ngượng vì mất mặt không chỉ ở trước người mình thích còn mất mặt ở trước tình địch. Nàng ta cố bào chữa.

Âu Dương Linh Nhi cầm chén thuốc từ tay Tiêu Thiên Huyền " Chắc do để lâu nên nó bị hư rồi để ngài mai ta nấu một bát khác cho huynh là...."

Tiêu Thiên Huyền cắt lời nàng ta " Ngày mai người không cần đến phủ của ta nấu mấy thứ này. Ta sẽ không uống nó. "

Âu Dương Linh Nhi thất vọng đứng dậy rời đi. Đi qua Mạc Âm vẫn không quên lườm cô một cái.



Mạc Âm nhìn theo nàng ta rồi bước thẳng vào ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thiên Huyền.

" Ngươi có cần phải làm tổn thương một tiểu cô nương như vậy không! Đúng là không biết thương hoa tiếc ngọc mà. "

Tiêu Thiên Huyền không thèm đếm xỉa quay sang đổi chủ đề " Vậy ngươi đến đây có việc gì? "

Mạc Âm lắc đầu " Không có việc gì cả. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua thấy hai người nói truyện ở bên trong định đi vào mà sợ làm phiền nên đứng bên ngoài. "

Tiêu Thiên Huyền ngước mắt nhìn Mạc Âm

" Nghe lén? "

Mạc Âm chột dạ khua tay " Không phải là nghe lén. Ta đã nói là ta vô tình rồi mà. "

" Ngươi thật lắm chuyện. "

Mạc Âm cãi cùn " Đâu ra mà lắm chuyện, chỉ có một chuyện nãy giờ chứ có lắm đâu nhỉ. "

Tiêu Thiên Huyền hơi lớn tiếng " Ngươi đang cố cãi cùn với ta? "

Mạc Âm đứng dậy lắc đầu rồi cẩn thận nhìn lén hắn " Nếu không còn chuyện gì nữa ta xin phép trở về. "

Cô ra tới cửa hơi liếc vào trong * Tên này có mỗi chủ đề này thôi mà cứ bắt bẻ ta mãi. Sẽ có ngày bản cô nương đây bắt bẻ lại được ngươi hừ!!! *