Lửa trong phòng tân hôn được dập tắt, Tây Môn Hiểu Nguyệt thật thảm hại đang ngoài cửa được tỳ nữ đỡ, chờ người mang kiệu tới đưa nàng ta sang chái phòng để trị thương.
Cả ba người đều bị bỏng, tuy không nghiêm trọng nhưng trông họ rất nhếch nhác khổ sở, đặc biệt là tóc của Tây Môn Hiểu Nguyệt bị cháy rất nhiều, lông mày không còn, nửa khuôn mặt bị bỏng đỏ, trông rất đáng thương.
Hạ tướng giận tím mặt ra lệnh cho người điều tra nguyên nhân vụ cháy.
Mặc dù thùng dầu ở cửa đã cháy nhưng thùng dầu làm bằng sắt, sau khi bị đốt cháy vẫn còn đó.
“Tướng gia, có người cố ý phóng hỏa.” Đầy tớ bước lên bẩm báo.
“Ta đương nhiên biết có người phóng hỏa, ngươi hãy điều tra người phóng hỏa là ai.” Hạ thừa tướng nhìn dung mạo xinh đẹp như hoa của Tây Môn Hiểu Nguyệt bị đốt cháy như vậy, tức đến mức phổi muốn nổ tung.
Tuần Thành Ti tới, kiểm tra một lúc rồi nói: “Tướng gia, bây giờ xem ra hai bên đều có người phóng hỏa, chuyện này hạ quan sẽ chuyển cho nha môn và Hình bộ để điều tra.”
Hạ thừa tướng nghe vậy sửng sốt, đáy mắt lóe lên một tia mất tự nhiên: “Phòng bên hẳn là tai nạn ngoài ý muốn, hỏa hoạn ở hai nơi không nên lẫn lộn làm một.”
Tuần Thành Ti lắc đầu: “Không, thưa tướng gia, bên kia tuy rằng tạm thời chưa tìm ra manh mối, nhưng khi xảy ra hỏa hoạn hai bên cách nhau không xa, hơn nữa dấu vết phóng hỏa ở đây khá rõ ràng, rất có thể là dương đông kích tây, tên phóng hỏa muốn hạ thủ thực chất là Hạ phu nhân, chứ không phải Hạ quản gia ở phòng bên.”
Rốt cuộc chỉ có một người quản gia chết trong vụ cháy, không ai muốn mưu hại một người quản gia như thế này, đặc biệt là vào ngày đại hôn của Hạ thừa tướng.
Hạ thừa tướng sắc mặt u ám, rốt cuộc ông ta cũng biết tại sao tên phóng hỏa để lại thùng dầu, là cố ý để lại manh mối thông báo cho mọi người biết vụ hỏa hoạn hôm nay không phải là tai nạn, mà đã được lên kế hoạch cẩn thận.
Ở đây có dấu vết phóng hỏa, đương nhiên sẽ chuyển giao cho Nha môn điều tra, một khi giao cho Nha môn thì mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ liên kết với nhau, đương nhiên sẽ gộp hai trận hỏa hoạn lại để điều tra, lúc đó có nhiều chuyện không thể giấu được nữa.
Ông ta thật sự không nghĩ ra, Hạ Thương Mai làm sao lại trốn thoát được, Hạ Đoàn đã chết trong đó, hơn nữa cô ta nói Lương Thị còn sống, cứ cho là cô ta có thể tự mình trốn thoát, vậy còn Lương Thị thì sao? Trừ phi nó đưa Lương Thị cùng bỏ trốn? Nó cũng không ngốc, làm sao có thể không biết Lương Thị chính là kẻ chủ mưu hãm hại mình vào buổi trưa hôm nay?
Đến khi Mô Dung Khanh và những người khác đến nơi, lửa trong phòng tân hôn đã được dập tắt hoàn toàn, Tuần Thành Ti bẩm báo sự việc nói đã phát hiện ra thùng dầu, là do cố ý phóng hỏa.
Mộ Dung Khánh hờ hững liếc nhìn Thương Mai, nói: “Đã là phóng hỏa, cứ theo cách của ngươi, điều tra kỹ càng. Đừng để kẻ gian làm hại thừa tướng của Đại Chu ta.”
Khi nói đến kẻ gian, hắn gần như nghiến răng nghiến lợi, Thương Mai cụp mắt xuống, nín thở, giả vờ không có chuyện gì.
Ánh mắt của Tô Thanh và Tiêu Thác đều quét qua Thương Mai.
Thương Mai ngẩng đầu, bất lực nhìn mọi người, khẽ thở ra một tiếng, dời tầm mắt.
“Nhìn dáng vẻ vô tội của người kìa?” Tô Thanh nói nhỏ bên tai Tiêu Thác, Tiêu Thác liếc mắt ừ một cái: “Thật không biết xấu hổ.”
Mộ Dung Khanh ho nhẹ một tiếng, đi tới nhìn vẻ mặt thảm hại của Tây Môn Hiểu Nguyệt, hỏi: “Phu nhân không sao chứ? Có muốn bổn vương thỉnh thái y xuất cung chữa trị cho phu nhân không?”
Tây Môn Hiểu Nguyệt cố nhịn cơn đau cúi chào: “Đa tạ Vương gia quan tâm, thần thiếp không có gì đáng ngại cả.”
Nàng ta ngước mắt lên nhìn Thương Mai bên cạnh Mộ Dung Khanh, sắc mặt tối sầm lại. Hạ thừa tướng vừa rồi đã nói với nàng ta rằng cả Hạ Thương Mai và Lương Thị đều đã trốn thoát, đám cháy này, không thể loại trừ bọn họ.
Đương nhiên, nàng ta không đoán ra người phóng hỏa là Hạ Thương Mai, chỉ là căm ghét Hạ Thương Mai nên cũng không muốn cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình.
Hạ thừa tướng nói: “Vương gia, nếu như người cho phép, thần thật muốn mời thái y xuất cung.”
Ông ta ghét Mộ Dung Khanh đến ngứa răng, nhưng nếu mời thái y đến chữa trị, có thể chữa lành vết thương nhanh chóng.
Mộ Dung Khanh nói: “Phu nhân dẫu sao cũng là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân do Thái hậu đích thân phong tặng, bây giờ đang bị thương, lại là trong ngày đại hôn. Ta đặc cách khai ân, lệnh cho người đi thỉnh thái y xuất cung.”
Nói rồi, hạ lệnh xuống dưới, cho người đi truyền khẩu dụ, đưa thái y xuất cung để chẩn trị cho Tây Môn Hiểu Nguyệt.
Phân phó xong mọi chuyện, hắn dẫn Tô Thanh và Tiêu Thác đi.
Thương Mai đích thân tiễn họ ra khỏi phủ, trước khi Mộ Dung Khanh lên xe ngựa, hắn nói với cô: “Nàng cũng nên đi đón mẫu thân nàng về chứ?”
Thương Mai nhớ rằng bây giờ Liên Thị đang ở trong Liên phủ, cũng không biết liệu An thân vương đã đi chưa.
“Được rồi, ta về nhà giải thích vài câu rồi đi.” Thương Mai nói xong thì ra lệnh cho người trong phủ chuẩn bị xe ngựa trước, còn cô trở về Hạ Chi Uyển.
Tuần Thành Ti đã mời mười người của Nha môn đến, điều tra xung quanh, Hạ thừa tướng để Thúy Ngọc cô cô ở lại đây trông coi, khi kiệu đến ông ta đưa Tây Môn Hiểu Nguyệt về Hiểu Tương Uyển của mình.
Đi mời đại phu đến trước, để chữa trị cho Tây Môn Hiểu Nguyệt.
Diện tích vết thương không lớn, nhưng vì trên mặt bị thương, hơn nữa phần nửa vết bỏng sẽ để lại sẹo.
Lúc đại phu nói với Tây Môn Hiểu Nguyệt, Tây Môn Hiểu Nguyệt gục ngã khóc tại chỗ.
Nàng ta luôn cho rằng, nữ tử có thể giữ chân một người đàn ông, phần lớn là dựa vào dung nhan, nếu nàng ta mất đi dung mạo đáng tự hào này, còn có thể giữ được tướng quân đương triều sao.
Nàng ta cảm thấy đời mình xem như bị hủy hoại rồi.
Hạ thừa tướng an ủi nói: “Y thuật của những đại phu này chẳng ra sao. Đợi khi thái y xuất cung, tình hình có thể sẽ khác.”
Đại phu nghe những lời này xong, bèn khoát tay nói: “Nếu như tướng gia đã mời Thái y, vậy lão phu đành cáo từ vậy.”
Nói xong, đại phu nhấc hộp thuốc rời đi.
Đối với những người học y, phần lớn đều hơi kiêu ngạo, không chịu được người khác xỉ nhục y thuật của mình, đây là giới hạn của họ.
“Cút!” Hạ thừa tướng cũng hóa giận, tối nay xảy ra chuyện này, ông ta luôn nén cơn tức, bởi vì trong lòng có rất nhiều nghi vấn nhưng không có cách nào chứng minh, loại nghi ngờ này là cảm giác ai cũng mờ ám nhưng khổ vì không có chứng cứ, nó khiến ông ta gần như sắp gục ngã.
Sau khi đại phu đi, Tây Môn Hiểu Nguyệt thu nước mắt nhìn Hạ thừa tướng: “Tướng gia cảm thấy, ai là người phóng hỏa?”
Hạ thừa tướng hỏi: “Nàng ở trong đấy có nghe thấy động tĩnh gì không?”
“Không có” Tây Môn Hiểu Nguyệt nghĩ ngợi một lúc: “Tuy nhiên, người phóng hỏa khóa cửa lớn lại, vì vậy trận hỏa hoạn này không nhất định nhắm vào thiếp, là ai có thù hận lớn với thiếp như vậy? Ngoài Hạ Thương Mai ra, thiếp thật sự không nghĩ ra ai. Thế nhưng, khi đó Hạ Thương Mai đang kiệt sức vì chạy thoát thân, hơn nữa chỉ dựa vào sức một mình cô ta thì không thể nào phóng hỏa được, lẽ nào Nhiếp Chính Vương giúp cô ta?”
Hạ thừa tướng lắc đầu:“Không, khi đó phòng bên bắt lửa, Nhiếp Chính Vương cùng Tô Thanh và Tiêu Thác đều đi vào cứu hỏa, hơn nữa thị vệ mà họ dẫn theo cũng ở hiện trường chữa cháy, không một ai rời khỏi.”
“Người hầu trong phủ đâu? Liệu có người bị cô ta mua chuộc không?” Tây Môn Hiểu Nguyệt hỏi.
“Không có, ngoài Tiểu Khuyên và Du ma ma, trong phủ căn bản không có ai để cô ta có thể xúi giục được, hơn nữa, Hạ Đoàn đã phân công toàn bộ người hầu trong phủ đi đến tiệc cưới, lúc hỏa hoạn xảy ra, mọi người trong phủ đều đến chữa cháy.
“Du ma ma?”
“Người mà hoàng hậu phái tới, đã xuất phủ cùng Liên Thúy Ngữ, hôm nay không ở trong phủ.”
“Có khi nào lén lút quay lại không? Thủ đoạn của những người trong cung rất đáng sợ.”
Hạ thừa tướng lắc đầu: “Không thể nào, giữ cửa hôm nay không phải là người gác cửa mà là hộ vệ, cả cửa trước và cửa sau đều có, nếu như bà ta quay lại mà không bị ai phát hiện, chỉ có nước lật tung vạch tường, nhưng một ma ma già, không biết võ công, cũng không có cách nào vượt qua những bức tường cao của tướng phủ để vào trong.”
Tây Môn Hiểu Nguyệt hơi nản lòng: “Vậy trong lòng người có nghi ngờ ai không?”