Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 34: Kỹ thuật dẫn lưu



Thương Mai thật sự không thể tin vào những gì cô nghe được, cô trừng to mắt nhìn Lương Vương, hắn đang cầu xin cho cô sao? Sao lại có thể chứ?

Lương Vương là người nào chứ? Người ngoài đều đồn rằng hắn hung ác ích kỷ, ngông cuồng càn rỡ, không quan tâm đến sống chết của bá tánh, chỉ cần bản thân vui vẻ, đặc biệt là đối với nữ nhân, những cơ thiếp trong phủ hắn hơn phân nửa đều là đứng bước vào nằm ngang bước ra.

Mộ Dung Khanh cũng nhìn thấy sự kinh ngạc của cô, đôi môi nở nụ cười châm chọc lạnh lùng.

Hoàng hậu suy sụp khóc lóc, tiếng khóc của bà thê thảm đau đớn, mang theo cảm giác cực kỳ tuyệt vọng.

Thương Mai nhớ lại lần đầu tiên vào cung nhìn thấy bà, bà ngồi ngay ngắn trong chính điện, cao quý, uy nghi không bình thường, làm người ta cảm thấy vô cùng cao quý không thể chạm đến.

Nhưng mà bây giờ bà lại chỉ là một người mẹ đáng thương sắp mất đi đứa con.

Các bà mẹ trên thế gian đều giống nhau cả.

Sau khi Mộ Dung Khanh đưa ra cách giải quyết rồi, Du ma ma đỡ Hoàng hậu vào trong điện nghỉ ngơi.

Người trong Thái Y Viện đã lui hết một nửa, thay phiên nhau canh chừng, nhưng Viện Phán vẫn còn ở lại đó.

“Hạ Thương Mai, lại đây!” Mộ Dung Khanh đột nhiên hô.

Thương Mai ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt đen láy bình tĩnh của hắn, Thương Mai đứng dậy bước đến trước mặt Mộ Dung Khanh: “Vương gia có gì muốn căn dặn?”

Mộ Dung Khanh ngước mắt lên nói: “Bây giờ đã có thể châm cứu chưa?”

Thương Mai ngẩn ra: “Châm cứu?”

“Ngươi nói châm cứu đâm huyệt lấy máu có thể giảm bớt cảm giác khó chịu.” Mộ Dung Khanh lạnh nhạt nói.

Thương Mai vui vẻ: “Vương gia đồng ý sao?”

“Bắt đầu từ lúc này, muốn dùng cách chữa trị nào, ngươi cứ việc tự quyết định là được, ngự y, thậm chí là Viện Phán sẽ cố gắng phối hợp với người.” Lúc hắn nói chuyện, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua mặt của Viện Phán.

Viện Phán thầm hoảng sợ trong lòng, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Thương Mai thở phào nhẹ nhõm, nếu như thế, không bị cản trở quá nhiều, cô cũng không cần quá dè dặt nữa.

Dù sao cùng lắm là chết!

Bây giờ Thương Mai đã hoàn toàn quên sạch những chuyện ngoài cung, quên mất mong muốn lúc đầu khi cô vào cung chữa trị cho Lương Vương, cô là muốn để bản thân có thể sống sót, nhưng mà bây giờ cô đã biến thành bác sĩ chuyên nghiệp thời hiện đại, chuyện cô cần làm là bất chấp tất cả mọi giá cứu sống bệnh nhân của cô.

Cô quay người lại, nhìn Viện Phán nói: “Đại nhân, ta muốn châm cứu, hy vọng ông có thể giúp ta một chút.”

Viện Phán sắc mặt u tối, nói: “Mời đại tiểu thư ra lệnh.”

Thương Mai lấy bao kim châm ra, nói: “Phổi có dị vật, ta muốn tống dị vật ra ngoài trước, để Lương Vương điện hạ có thể thở dễ dàng hơn một chút.”

“Được!” Viện Phán ngước mắt lại rồi lại cúi xuống ngay lập tức, tống dị vật ra? Nếu dễ dàng như thế thì Vương gia cũng đã không nguy hiểm đến mức này rồi, Hạ Thương Mai à, những cuồng vọng ngu ngốc này của ngươi cuối cùng sẽ hại chết ngươi thôi.

Lúc Thương Mai vừa mới học y ra trường, vẫn còn chưa gia nhập vào đội đặc công, cũng đã từng có thời gian làm bác sĩ không biên giới khoảng một năm, cô làm bác sĩ không biên giới là vì biết được ở những nơi y dược lạc hậu kia, mạng người cực kỳ rẻ mạt, sinh con hay là viêm ruột thừa đều có thể mất mạng, có đôi khi chỉ sốt cao nhiễm trùng cũng có thể làm cho một mạng người biến mất ngay trước mắt.

Bây giờ cô cũng chỉ xem bản thân như còn đang làm bác sĩ không biên giới, trong tay không có quá nhiều thuốc men để sử dụng, thứ duy nhất có thể trông cậy vào được chính là thuật châm cứu và trung y của cô.

Trước khi châm cứu cô đã kê đơn thuốc, đơn thuốc kê liều rất mạnh, tất cả đều là những vị thuốc trung y hạ nhiệt kháng khuẩn là chủ, cô cũng đổi luôn thói quen uống thuốc trung y một ngày hai lần, tăng liều lượng lên thành một ngày bốn lần, để phối hợp với việc cô châm cứu dẫn lưu.

Viện Phán nhìn phương thuốc, khẽ thở dài: “Đại tiểu thư cho rằng phương thuốc này có tác dụng sao?”

Phương thuốc này cũng không trị bệnh động kinh, thậm chí cũng không phải là thuốc lợi phổi.

“Đúng vậy.” Thương Mai cũng không giải thích quá nhiều: “Cứ làm theo lời ta nói, ngay lập tức.”

Viện Phán bất đắc dĩ, nhìn Mộ Dung Khanh, Mộ Dung Khanh lạnh lùng: “Nhìn bổn vương làm gì? Bổn vương cũng không phải đại phu, đi ngay!”

Viện Phán chỉ đành đáp: “Vâng!”

Hắn đưa phương thuốc cho đồng tử, để bọn họ đi bốc thuốc sắc thuốc xong rồi đưa đến.

Thương Mai tự mình ra tay, cởi quần áo Lương Vương ra, nhẹ nhàng nói với Lương Vương: “Vương gia, ta sẽ đỡ người nghiêng người lại, ta muốn nghe sau lưng người.”

Lương Vương gật đầu không nói gì, sắc mặt xanh tím, hắn đã thở dốc.

Ngự y và những người đang hầu hạ ở đây nhìn thấy Thương Mai lại dán sát lỗ tai vào phần lưng lõa lồ của Lương Vương, hình ảnh này thật sự không thể nhìn được, rất nhiều người đều quay đầu sang nơi khác, xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.

Đây thật sự là không biết xấu hổ, làm gì có kiểu chữa bệnh như thế này chứ?

Dùng lỗ tai nghe dù sao cũng không thể bằng dùng ống nghe để nghe, nhưng mà cho dù nghe bằng cách này vẫn có thể nghe được tiếng nhộn nhạo trong phổi, vẻ mặt Thương Mai lại càng nghiêm túc hơn.

Thái tử quay về đúng lúc này, nhìn thấy cảnh này lại quay sang nói với Mộ Dung Khanh: “Hoàng thúc à, vị hôn thê của người thật là khác người.”

Mộ Dung Khanh hoàn toàn không muốn nói chuyện cùng hắn, quay đầu đi chỉ nhìn Lương Vương, sắc mặt trầm tư.

Thái tử cũng không thấy xấu hổ khi bị ngó lơ, tiếp tục nói: “Bổn cung cũng rất hy vọng Hạ Thương Mai có thể chữa trị cho hoàng huynh, bổn cung cũng rất mong chờ nhìn thấy hoàng thúc cưới vị hiền thê này về nhà.”

Không có ai tiếp lời hắn, hắn lại ngồi xuống ghế, đặt tay lên lưng ghế, gối đầu lên tay, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn Thương Mai.

Thương Mai tìm được mạch máu của màng tim và mạch máu màng phổi, bắt đầu châm cứu.

Trong bao đựng kim có mười hai cây kim dài, toàn bộ đều đâm xuống xếp thành một hàng.

Sau đó cô quay sang nói với Viện Phán: “Đại nhân, trong Thái Y Viện có ngải cứu không?”

“Có, đều là loại tốt nhất.”

“Làm phiền ông sai người mang đến và nghiền nát thành bột, càng mịn càng tốt.”

“Nghiền nát thành bột? Vì sao phải làm thế?” Viện Phán khó hiểu, ngải cứu chỉ dùng để đuổi côn trùng, đa phần là phải đốt lên, giờ nghiền nát thành bột thì có tác dụng gì chứ?

“Châm cứu, châm chỉ là một bước đi trong đó, còn cần phải dùng cứu nữa.” Thương Mai giải thích đơn giản.

“Cứu? Cứu này thật ra cũng chẳng có tác dụng gì nhiều.” Viện Phán không thể không đưa ra vốn hiểu biết của ông ta, chủ yếu là không muốn Thương Mai bày vẽ quá nhiều.

“Có tác dụng hay không thì lát nữa sẽ biết.”

Viện Phán thấy cô cứng đầu như thế, chỉ đành quay đầu ra lệnh người đi lấy.

Sau khi đâm kim vào những huyệt vị trong mạch máu phổi rồi, Thương Mai lại đâm vào huyệt Thiên Trung, lần này đâm kim xuống rất sâu, chọn huyệt cũng rất tùy tiện, tay sờ lướt qua, kim cũng đã đâm vào.

Kim đâm vào Thiên Trung này làm Lương Vương nhíu mày lại, hít sâu vài hơi, gần như không thở nổi.

Viện Phán vội la lên: “Không được, đâm sai huyệt rồi.”

Thương Mai mặc kệ ông ta, đâm thêm một loạt kim nữa, sau khi rút kim, Thương Mai bảo Viện Phán giúp cô đỡ Lương Vương lên, lại đâm vài kim lên xương sống sau cổ.

Tất cả ngự y ở đây thấy vậy nhịn không được lắc đầu, châm cứu ở xương sống đều phải cực kỳ cẩn thận, nếu có sai sót gì thì người bị châm sẽ không thể đứng lên được nữa.

Sau khi làm xong mọi chuyện rồi, Thương Mai cầm cây kim dài nhất ra, nhẹ nhàng cầm lấy, hít sâu.

Mộ Dung Khanh đứng dậy định hỏi cô muốn làm gì, nhưng mà nhớ lại lúc nãy đã từng nói cô muốn làm bất cứ chuyện gì đều được, lời đã đến bên miệng lại nuốt ngược về, chỉ căng thẳng nhìn Thương Mai.

Thương Mai ngẩng đầu, liếm môi, tự động giải thích: “Kim này dùng để dẫn lưu, dẫn lưu toàn bộ phần dịch ứ động trong phổi của điện hạ ra.”

Mộ Dung Khanh gật đầu: “Ừ!”

Thương Mai đúng là rất lo lắng, bởi vì đây chỉ là một cây kim chứ không phải ống dẫn lưu, muốn làm những dịch ứ đọng trong phổi thông qua cây kim này dẫn lưu ra ngoài cần phải có Đoạt Phách Hoàn giúp đỡ.

Nhưng mà cần phải khống chế sức vừa phải, mạnh một chút sẽ tổn thương đến tim, nhẹ một chút thì không có cách nào dẫn lưu được.