Thương Mai biết tối nay nên thẳng thắn hết thảy, thế cục hiện nay không rõ, bọn họ cũng không biết ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì.
Để cho hắn biết, ít nhất cô cũng sẽ không còn gì để giấu giếm hắn.
“Ta nguyên danh cũng gọi Hạ Thương Mai, ta không phải người Đại Chu, hoặc là nói ta không phải người của thời đại này, thời đại của ta cách bây giờ đại khái ít nhất cũng mấy trăm năm trên ngàn năm…” Cô thật sự không biết cái triều đại này đối ứng với lịch sử là thuộc về triều đại nào, dựa vào sự phát triển văn minh có thể suy đoán là trong thời kỳ Đường Tống.
Mộ Dung Khanh bị lời mở đầu câu chuyện này làm cho hơi bối rối, buộc miệng một câu tiếng địa phương của Đao lão đại: “Nàng nói chi? Gì cơ?”
“An tâm một chút chớ nóng, người từ từ nghe sẽ hiểu, ở niên đại của ta nghề nghiệp của ta là một đặc công quân y, tổ đặc công của ta là tổ đặc công nước ta, tiếp nhận nhiệm vụ cơ mật, cho nên có đặc phái quân y, ta chính là đặc phái quân y của tổ đặc công, một người làm hai việc, thỉnh thoảng là quân y thỉnh thoảng cũng là đặc công, ta cũng cần làm nhiệm vụ. Vào một lần làm nhiệm vụ bị lãnh đạo của ta… Chính là thượng cấp của ta bán đứng, ta bị súng bắn chết… Súng là một loại vũ khí, không phải trường thương như hiện giờ chúng ta nhìn thấy, ai, không quấn quít cái này nữa, dù sao ta ở niên đại của ta đã chết, sau đó lúc tỉnh lại, không biết làm sao biến thành Hạ Thương Mai ở thời đại này, lúc tỉnh lại, vừa vặn Mộ Dung Trịnh cùng mẹ con Trần Nguyệt Nhung đang ép cưới ta, muốn ta gả cho Lương vương, lúc ấy thân thể ta bị thương rất nặng, không cách nào phản kháng, chỉ có thể là đáp ứng trước, sau này như người đã biết.”
Mộ Dung Khanh đưa tay sờ trán cô một chút, hơi khẩn trương: “Vợ, nàng không có sao chứ?”
“Người cảm thấy ta nói bậy?” Thương Mai cũng biết hắn sẽ không tin tưởng, chuyện hoang đường như vậy, người nào tin tưởng người đó ngu đần.
“Nàng là lừa bịp Bổn vương hay là nói bậy?” Mộ Dung Khanh hỏi ngược lại.
Thương Mai dở khóc dở cười: “Ta nói đều là thật.”
“Được rồi, nàng không muốn nói lại thôi, Bổn vương cũng không nên miễn cưỡng nàng, mỗi một người chắn chắn đều có bí mật của riêng mình, nàng có, Bổn vương cũng có.” Mộ Dung Khanh nhàn nhạt nói.
Thương Mai nghe lời này, tóc cũng dựng lên: “Ta hiếm khi lấy dũng khí cùng người nói chuyện của ta, người lại còn chưa tin? Người có phải hay không cảm thấy ta… Không đúng, người mới vừa nói mỗi một người đều có bí mật của riêng mình, người cũng có? Bí mật của người là cái gì?”
Mộ Dung Khanh chậm rãi nói: “Nàng quản ta? Hay là muốn nghĩ xem câu chuyện của nàng tiếp tục bịa thế nào, có thể chớ nói những quỷ hồn quanh thân các loại, nói ra người ta sẽ coi nàng là người điên.”
“Được rồi, nói thật người vẫn không tin, không nói nữa.” Thương Mai tỏ ra thất bại vô cùng, vốn cho là hắn thế nào cũng sẽ tin một phần, không nghĩ tới phủ nhận toàn bộ còn coi cô là người điên.
Cô đứng lên: “Người ngồi đây một lát, ta đi ra ngoài sai người hầu làm cho người chút thức ăn đêm, ăn xong mau chóng tắm rồi ngủ.”
Mộ Dung Khanh nhìn bóng lưng của cô, chân mày lại chậm rãi nhíu lại.
Mặc dù Thương Mai nói rất hoang đường, nhưng hắn tin tưởng.
Cũng bởi vì tin tưởng mới lo lắng, nếu như thân phận của cô để những người khác biết, nhất định sẽ mượn cớ gây chuyện, chuyện quỷ mị như vậy là Hoàng thượng kiêng kỵ nhất.
Coi như loại trừ Hoàng thượng, những đại thần khác thì sao? Đám người Nam Hoài vương cũng sẽ không níu lấy điểm này mưu hại tội danh sao?
Cho nên, hắn muốn diệt sạch khả năng cô có thể nói ra, không thể để cho bất kỳ người nào biết chuyện này.
Thân phận của cô sớm muộn sẽ bị người truy cứu tới, bởi vì tính tình trước sau của cô chênh lệch quá lớn, bây giờ chưa có ai viết về cô, nhưng sau khi hắn đi thì sao? Tất cả đao kiếm cũng sẽ nhắm vào cô.
Thương Mai cũng không biết dụng tâm lương khổ của hắn, cho nên, thời điểm cô đang làm bữa ăn khuya, suy nghĩ một chút, sau khi trở về nói với hắn: “Thật ra thì ta mới vừa rồi đều là lừa gạt người, ta chỉ là không muốn thừa nhận ta là con gái của Hạ Hòe Quân, nhưng chuyện xuất thân này, không có biện pháp thay đổi, không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.”
Mộ Dung Khanh cười nói: “Bổn vương cũng biết là như vậy.”
Hắn ăn hai chén cháo, ăn hai cái bánh màn thầu, cũng không có thức ăn gì, cũng là buổi tối ăn còn dư lại, trong cung Trường Sinh có phòng bếp riêng, cũng không cần làm phiền ngự trù bên kia.
Thương Mai nhìn hắn ăn ngấu nghiến, biết hắn gần đây bị giày vò, đỏ mắt rót cho hắn một ly rượu: “Uống một hớp đi, uống ngủ ngon giấc.”
Mộ Dung Khanh kỳ dị nhìn cô: “Hiếm thấy a, lại tự mình rót rượu cho bổn vương? Nàng không phải phản đối bổn vương uống rượu sao?”
“Vẫn tốt hơn người uống dấm, hại dạ dày.” Thương Mai bây giờ vẫn không rõ hắn tại sao luôn uống dấm, thỉnh thoảng còn ép cô uống.
“Uống dấm chính là bí mật nhỏ của bổn vương, không nói cho nàng.” Mộ Dung Khanh đắc ý nói.
“Được, người thích nói gì thì nói.” Cô đứng dậy, muốn chuẩn bị nước tắm cho hắn.
Mộ Dung Khanh kéo tay cô: “Thương Mai, ta có lời muốn nói với nàng.”
Thương Mai thấy sắc mặt hắn bỗng nhiên trở nên ngưng trọng, không kiềm được khẩn trương: “Có chuyện gì?”
Mộ Dung Khanh nhìn cô: “Bổn vương có ý muốn lãnh binh xuất chinh.”
Sắc mặt Thương Mai đột biến: “Người muốn nắm giữ ấn soái xuất chinh? Không phải nói để cho Hầu gia lãnh binh sao?”
“Không, bổn vương dẫn bộ đội nghênh kích đại quân Bắc Mạc, Tiêu Hầu gia thì chống đỡ Tiên Ti.”
Thương Mai trong lòng căng thẳng: “Chắc chắn Tiên Ti cùng Bắc Mạc cấu kết rồi?”
“Hôm nay nhận được tin tức, đã xác nhận không có lầm.”
Thương Mai nhất thời tâm loạn như ma, hắn phải xuất chinh? Thế nhưng chiến trường hung hiểm, ai có thể bảo đảm nhất định có thể còn sống trở lại?
“Nhưng người xuất chinh rồi, chuyện triều chính làm sao đây? Người là Nhiếp Chính vương mà!”
“Bổn vương đã gặp Hoàng thượng, Hoàng thượng đồng ý, tạm thời do Lương vương cùng Nhị ca nhiếp chính.”
“Người cũng quyết định xong rồi?” Thương Mai trong lòng hơi tức giận, hắn lại không thể trước tiên trở về thương lượng một chút sao? Đây cũng ý là trở lại thông báo một tiếng sao?
“Làm sao đã quyết định xong? Đây không phải là đang trở lại hỏi ý của nàng sao? Nàng nếu không đồng ý, ta lập tức đi nói với Hoàng thượng, để cho chính hắn xuất chinh.” Mộ Dung Khanh nghĩa chính từ nghiêm nói.
Thương Mai liếc hắn một cái: “Người là quyết định xong rồi, người trở lại thông báo ta một tiếng, bất kể ta có đồng ý hay không, người cũng sẽ đi, phải không?”
Khó trách hắn sẽ nhức đầu, khó trách hắn trở lại đã than thở, khó trách nói phải biết chuyện của cô, hóa ra, hắn là muốn mang binh đánh giặc.
Mộ Dung Khanh nghe cô nói như vậy, cũng không đùa nữa, nghiêm nghị nói: “Đại Chu ta đồng thời đối trận Bắc Mạc cùng Tiên Ti, binh lực hiển nhiên là chưa đủ, biện pháp duy nhất chính là khích lệ tinh thần trong quân, nếu Hoàng thượng không bệnh, lần này nhất định là ngài ngự giá thân chinh, thiên tử xuất quân, mới đánh đâu thắng đó, nàng mới vừa rồi bịa đặt nàng là quân y gì đó, cũng là người từng lăn lộn trong quân đội, hẳn hiểu những gì bổn vương nói.”
Thương Mai nghe được câu này, biết không có biện pháp ngăn cản hắn nữa, hơn nữa, cũng không có bất kỳ lý do nào đi ngăn cản, hắn vốn chính là chiến tướng, hắn thuộc về chiến trường, người vùi lấp trong các loại chính sự khốn khổ cùng âm mưu tính toán, hắn chán ghét cực kỳ, còn không bằng đi ra ngoài đánh một trận.
Cô nói: “Nếu người quyết định rồi, ta tuy không muốn người đi, nhưng cũng chỉ có thể ủng hộ người, nhưng là người phải đáp ứng ta, người đi thế nào, như vậy trở về, cụt tay cụt chân cho dù là tổn một sợi lông, ta đều không nhận hàng.”
Mộ Dung Khanh ôm cô: “Thương Mai, ta bảo đảm, ta bảo đảm với nàng, ta nhất định sẽ khải hoàn* về triều.”
Khải hoàn: thắng trận trở về.
Thương Mai đặt đầu nằm ở trước ngực của hắn, chóp mũi chua xót, người đàn ông của cô phải xuất chinh, giống như trong thơ cổ nói vậy, sau này cô chỉ có thể nhìn cửa thành chờ, chờ đợi hắn trở về.