Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 485: Bảo trọng



“Mau nói cho ta biết, Ý Lễ công chúa đánh bại Tần Châu bằng cách nào?” Thương Mai vội vàng hỏi, biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng, Tần Châu lợi hại như vậy, tốt hơn là nên điều tra nhiều hơn về nàng ta.

“Là sứ thần Bắc Mạc đến Nam Lương, trong buổi quốc yến, Ý Lễ công chúa cưỡi ngựa thắng nàng ta, mà trong phương diện quân sự, Tần Châu cố ý làm khó đều được Ý Lễ công chúa giải quyết lần lượt.”

Thương Mai không khỏi thất vọng: “Đó chỉ là nói miệng thôi đúng không? Ngoài miệng thì nói vậy chứ trên chiến trường cũng chưa chắc sẽ như thế.”

“Nhưng Tần Châu sợ rồi, nàng ta danh tướng một đời lại sợ tài thao lược quân sự của công chúa Hoàng thất, nếu chỉ là nói miệng thôi thì nàng ta sẽ sợ chắc?” Lương vương hỏi.

“Có tài liệu gì về phương diện này không?” Thương Mai cảm thấy hắn nói có lý.

“Có thì có nhưng phải tìm, ngươi định làm gì?”

“Nghiên cứu một chút.”

“Được, bản vương cho người mang vào cung cho ngươi.” Lương vương đáp.

Ngày hôm sau, Lương vương lệnh cho người mang tài liệu đến cho Thương Mai, thật ra cũng chẳng có nhiều thông tin lắm, vì Ý Lễ công chúa và Tần Châu không có so tài nhiều, nhưng chuyện trên quốc yến thì đã được ca tụng, tuyên dương.

Thương Mai nghiên cứu những ví dụ lý luận suông của hai người không khỏi cảm thấy Ý Lễ công chúa này rất lợi hại, cho dù là bày binh bố trận cũng rất tốt.

Chẳng trách Tần Châu lại sợ.

Mặc dù chỉ là lý luận suông trên giấy nhưng Thương Mai cũng có thể nhìn ra được đại khái phương thức chiến đấu của Tần Châu. Nàng ta rất mạnh bạo, dám nghĩ dám làm, không thể tấn công mạnh mẽ bằng vũ lực vì đối phương binh hùng tướng mạnh, thực lực chênh lệch rất nhiều. Nhưng Tần Châu sợ chiến thuật và chiến tranh du kích, nàng ta sẽ dùng một lực lượng lớn để chèn ép, như vậy chiến tranh du kích sẽ không có hiệu quả.

Cô lại tìm kiếm thêm tài liệu để nghiên cứu phương thức chiến đấu của Tần Châu, phát hiện đúng là như vậy.

Cô viết cho Mộ Dung Khanh một bức thư rồi yêu cầu người của trạm dịch lập tức gửi đi.

Nhưng sau khi gửi đi cô bỗng nhớ trước khi xuất chinh Mộ Dung Khanh đã nói để Tiêu hầu gia và hai mươi tướng quân Trần gia làm con rận, chắc hẳn cũng sẽ đánh du kích.

Thương Mai không khỏi bật cười, haiz, cô lo lắng cho hắn đúng là làm chuyện dư thừa mà. Đúng như Tráng Tráng nói, hắn là lão tướng, sao có thể không tìm hiểu phương châm tác chiến của địch trước chứ?

Chỉ là cô thật sự canh cánh trong lòng, những ngày tháng êm đềm cũng thật khó khăn.

Doanh trại quân đội Bắc Kiều.

Từ ngày ra quân đến giờ đã hơn nửa tháng.

Hai bên đều án binh bất động, giữ chiến tuyến Bắc Kiều, vì thị trấn Bắc Kiều có lợi thế tác chiến, ba mặt là núi bao quanh, muốn tấn công vào Bắc Kiều chỉ có một con đường duy nhất, đó là quan đạo phía Tây Bắc. Quan đạo được núi cao vây kín, quân đội Đại Chu đã chiếm hai bên mặt núi, nếu quân đội của Tần Châu tiến đến sẽ lọt vào trận địa mai phục.

Đương nhiên Tần Châu sẽ không vội vàng tấn công, nàng ta phải tìm cách né tránh quan đạo.

Ba người Tiêu Thác, Tô Thanh và Mộ Dung Khanh đang ở trong doanh trướng, bàn bạc chiến lược thì thấy Nghiêm Vinh vén trướng lên đi vào: “Có thư riêng từ Kinh thành!”

Thư từ Kinh thành được chia ra thư quân hàm và thư riêng, thư quân hàm đương nhiên là thư của triều đình hỏi thăm tình hình chiến đấu, còn thư riêng thì là thư từ người nhà tướng quân, là thư nhà.

“Lại có thư? Phiền không cơ chứ?” Tiêu Thác ngoài mặt tỏ vẻ không kiên nhẫn nhưng hai mắt lại sáng ngời, vì từ khi đóng quân ở Bắc Kiều, ngày nào Loan Loan cũng gửi cho hắn một bức thư.

Hắn đưa tay ra muốn giật lấy thư trong tay Nghiêm Vinh, nhưng Nghiêm Vinh lại khéo léo tránh được: “Đừng làm phiền nữa, không phải của ngươi.”

Tiêu Thác giật mình: “Không phải của ta? Vậy là của ai? Còn ai có thể viết thư rồi gửi tới nữa?”

Nghiêm Vinh đưa cho Mộ Dung Khanh: “Là Vương phi viết cho nguyên soái.”

“Hả? Vương phi cũng biết viết thư? Nàng biết chữ rồi hả?” Tiêu Thác bĩu môi, nói với giọng chua loét: “Vậy sao ta không có? Hôm qua cũng không có, Trần Loan Loan làm cái gì vậy sao không viết thư cho ta?”

“Chẳng phải vừa nãy ngươi còn nói phiền phức à?” Tô Thanh trêu ghẹo.

Mộ Dung Khanh mở thư ra, Tiểu Hồng dòm tới định đọc: “Viết gì vậy?”

Mộ Dung Khanh đẩy cái đầu hắn ra: “Tránh ra một bên đi, chuyện bí mật khuê phòng của người ta là thứ mà ngươi có thể đọc à?”

“Bí mật khuê phòng cái gì chứ? Hai người thì có chuyện gì?” Tiêu Thác hậm hức ngồi xuống, liếc nhìn Nghiêm Vinh: “Có phải ngươi giấu thư của ta đi rồi không hả?”

“Đúng đó, giấu nhiều lắm này, ta mang đi cho các tướng sĩ đọc rồi, thú vị lắm chứ đùa.” Nghiêm Vinh trêu hắn.

Tiêu Thác khịt mũi: “Biết ngay là nha đầu đó mải chơi quên mất ta mà.”

“Được rồi, trên chiến trường mà lại cứ nghĩ đến chuyện nhi nữ tình trường, có ra thể thống gì không hả?” Tô Thanh không khỏi lắc đầu: “Cho nên nói đàn ông không nên thành thân là tốt nhất, một khi dính tới nữ nhi tình trường sẽ khiến anh hùng khí đoản.”

Tiêu Thác chống má: “Đúng thế thật, hay là ta về hòa ly cho rồi.”

Tô Thanh kêu khổ: “Trời ơi, này, tổ tông của ta, đừng, ngươi về hòa ly xong chẳng phải lão thái quân sẽ vặn đầu ta xuống luôn à?”

Nghiêm Vinh mặc kệ hai người họ, nửa tháng nay lúc nào tinh thần cũng căng thẳng, hiếm khi tìm được chủ đề thư thái thoải mái.

“Vương gia, Vương phi nói gì?” Nghiêm Vinh không nghĩ Vương phi gửi thư tới chỉ để nói mấy lời đường mật.

Mộ Dung Khanh cất thư đi rồi cười nói: “Không có gì, chỉ nói là nhớ bản vương thế nào thôi.”

“Không tin!” Ba người đồng loạt lắc đầu, đôi này cũng không hơn người khác, ít nhất họ không thể tưởng tượng được trong thư Vương phi lại nói nhớ lang quân đi xuất chinh như thế nào.

Chỉ nghĩ thôi đã nổi da gà.

Mộ Dung Khanh hờ hững liếc nhìn bọn họ rồi nói: “Thương Mai gửi thư tới nói Tần Châu không am hiểu đánh du kích.”

“Sao nàng ấy biết?” Tô Thanh kỳ lạ hỏi.

“Nàng nghiên cứu sách lược tác chiến của Tần Châu phát hiện ra điểm này nên gửi thư nói cho bản vương.” Mộ Dung Khanh cảm thấy ấm áp, kiêu ngạo nghĩ rằng hắn không chỉ chiến đấu một mình.

“Vương phi đúng là toàn năng, sau này gọi nàng là Mai Toàn Năng.” Tô Thanh cười nói.

“Ta không tin, sao Vương phi còn hiểu cách đánh trận chứ?” Tiêu Thác luôn cảm thấy Mộ Dung Khanh đang bịa chuyện, sao một nữ tử lại hiểu biết nhiều như vậy?

“Tự xem đi.” Mộ Dung Khanh đưa thư cho Thái tử.

Tiêu Thác cầm lấy đọc: “Đúng là thật này, Vương phi đúng là có bản lĩnh.”

Nhưng sau đó hắn lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Khanh, đáng thương nói: “Sao cả bức thư không có một câu nhắn nhủ riêng nào? Dù là một câu nhớ người cũng không viết thế?”

“Cút sang một bên!” Mộ Dung Khanh cướp lại bức thư rồi đẩy Tiêu Thác ra.

Tiêu Thác che miệng cười trộm: “Phu thê cái gì? Bạn đồng liêu thì đúng hơn chứ?”

“Tiêu Thác.” Mộ Dung Khanh nghiêm nghị ra lệnh: “Ngươi lập tức dẫn người ra ngoài điều tra, trước khi mặt trời lặn không được phép về.” Đọc thêm Nhà có manh thê cưng chiều tại truyen.one

Đây là điển hình của vui quá hoá buồn.

Tô Thanh toét miệng cười lớn, khoé miệng ngoác tới tận mang tai.

Sau khi ba người đi, Mộ Dung Khanh lại lấy thư Thương Mai gửi ra nghiên cứu kỹ lưỡng. Trước kia đúng là hắn đã định đánh du kích nhưng vì thấy đối phương chèn ép một lực lượng quân đội lớn tới nên hắn đã thầm thay đổi kế hoạch, định sau khi hợp lại sẽ đánh toàn lực, nhưng thư của Thương Mai đã khiến hắn bình tĩnh lại.

Không thể xuất kích toàn lực vì cơ hội thắng không cao, cho dù có thể miễn cưỡng thắng nhưng thương vong chắc chắn sẽ rất nhiều, Đại Chu còn phải mang quân đi đối phó dân tộc Tiên Bi, không thể quyết chiến sống mái với Tần Châu được.

“Mai Toàn Năng, may là có nàng nhắc nhở bản vương, nếu không đúng là bản vương sẽ không giữ được bình tĩnh nữa.” Mộ Dung Khanh cất thư đi rồi nhẹ nhàng nói.

Ngẫm nghĩ một lúc rồi hắn lệnh cho Nghiêm Vinh chuẩn bị giấy bút, nghiên mực, hắn muốn hồi âm.

Hắn suy nghĩ rất lâu, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không quen viết ra, mà nói trực tiếp cũng chẳng nói được.

Cuối cùng hắn chỉ cắn răng viết hai chữ: “Bảo trọng!”