Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 488: Rượu vào lời ra



Nam Hoài vương thấy bà ta đi ra ngoài vội hạ giọng nói với Quý thái phi: “Mẫu phi, hôm nay là thời cơ tốt, ngài phải nắm lấy cơ hội.”

Quý thái phi nhìn hắn ta: “Yên tâm đi, con cứ rời kinh trước đã nhưng đừng đi xa, ở gần xung quanh đây thôi, hai ngày sau ai gia sẽ cho người đón con trở về.”

Nam Hoài vương khẽ giật mình: “Mẫu phi có cách để con ở lại à?”

“Đúng vậy, đương nhiên là có cách rồi.” Quý thái phi nở nụ cười tự đắc: “Con cứ tạm rời đi trước đã.”

“Vậy…” Nam Hoài vương tiến lên phía trước một bước: “Mẫu phi nói cho con biết một chút đi, cách gì vậy?”

“Sốt ruột cái gì chứ? Con chỉ cần đợi tin tức là được, nhớ là không được đi xa tránh cho lúc trở về lại tốn thời gian.”

Trong lòng Nam Hoài vương hơi thấp thỏm, hắn ta luôn cảm thấy chuyện này quá mức thuận lợi.

Để đề phòng, sau khi hắn ta rời cung lập tức dặn dò tử sĩ, nếu như Quý thái phi không ăn đủ năm ngày độc trùng thì bằng mọi giá phải giết chết bà ta.

Tôn Phương Nhi không rời đi cùng Nam Hoài vương bởi vì hắn ta rời đi chỉ là vỏ bọc và hai ngày nữa sẽ lại trở về, nếu Tôn Phương Nhi đi theo hắn ta thì chắc chắn những thị vệ kia cũng đi theo cùng luôn, không bằng không mang theo nàng ta đi cùng.

Kể từ khi Tôn Phương Nhi cho Nam Hoài vương độc trùng năm ngày, trong đầu nàng ta luôn cảm thấy phiền chán, tâm thần không yên.

Ngày hôm đó nàng ta đang đi dạo trên đường, lúc đi ngang qua Đỉnh Phong Hào, nàng ta do dự một chút, cuối cùng vẫn đi vào.

Hồ Hạnh Nhi được thông báo là Tôn Phương Nhi tới thì hơi kinh ngạc, cho người mời nàng ta đi vào.

Sau khi Tôn Phương Nhi ngồi xuống cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng ngồi ở đó.

Hồ Hạnh Nhi đang bận đến nỗi đầu bốc khói, quả thực không có thời gian ngồi im ở đó với nàng ta nên phá vỡ sự im lặng, hỏi: “Ngươi đến có chuyện gì không?”

Tôn Phương Nhi mờ mịt lắc đầu: “Không có gì, ta chỉ đi ngang qua thôi.”

“Đi ngang qua?” Hồ Hạnh Nhi nâng chung trà lên, cũng mời nàng ta uống: “Vậy uống ngụm trà trước đi đã, sắc mặt ngươi không tốt lắm, có phải thấy không thoải mái ở đâu không?”

Tôn Phương Nhi lại lắc đầu: “Không.”

“Hôm nay Nam Hoài vương rời kinh, ngươi không đi theo cùng à?”

Tôn Phương Nhi cầm lấy cái chén ngửi một cái rồi mới uống một ngụm: “Ngươi ước gì ta đi cùng hắn sao?”

Hồ Hạnh Nhi khẽ giật mình, lời này nói như vậy cũng được à?

“Ngươi không cần đanh đá như thế đâu, ta chỉ thuận miệng hỏi một chút thôi.” Hồ Hạnh Nhi nói, trong lòng nàng đang suy nghĩ xem làm thế nào để đuổi nàng ta đi mà không đắc tội với nàng ta.

Nàng đang rất bận.

Tôn Phương Nhi đặt chén trà xuống: “Thật xin lỗi, ta không cố ý nói như vậy.”

“Không sao.” Hồ Hạnh Nhi nói.

Tôn Phương Nhi moi ruột gan định nói mấy lời với Hồ Hạnh Nhi nhưng lại không nghĩ ra có thể nói cái gì, có lẽ, nàng ta thật sự không phù hợp với việc giao lưu cùng người khác, nhân tiện nói: “Ta đi đây, ta biết ngươi rất bận nên không làm phiền tới ngươi nữa.”

Hồ Hạnh Nhi đang ước gì nàng ta đi, nghe nàng ta nói như vậy lại cảm thấy kỳ lạ: “Tôn cô nương, có phải trong lòng ngươi đang có việc gì đúng không? Nếu không ngại thì ngươi có thể nói cho ta một chút.”

Tôn Phương Nhi suy nghĩ một chút: “Cũng không có việc gì.”

“Thật sự không có?”

“Ta muốn tìm người nói chuyện cùng nhưng lại không biết tìm ai, tìm ngươi nhưng ta cũng không biết nói chuyện gì với ngươi.” Tôn Phương Nhi ngoan ngoãn nói.

Hồ Hạnh Nhi dứt khoát đứng lên cầm lấy áo choàng: “Đi, cùng ta đi ăn chút gì đó đi, ta đói.”

Tôn Phương Nhi ồ một tiếng, đứng lên, nhắm mắt theo đuôi đi cùng nàng ta, dáng vẻ lại có mấy phần giống như cô dâu nhỏ.

Ra bên ngoài, gió lạnh thổi vù vù, Hồ Hạnh Nhi thấy nàng ta run rẩy thì nhíu mày nói: “Hôm nay lạnh như thế lạnh mà cô không mặc thêm áo bông hay áo choàng gì à? Thật sự là muốn đẹp đến mức không muốn sống nữa hay sao?”

Nàng khoác áo choàng của mình lên cho nàng ta còn tự tay buộc lên luôn: “Chất liệu của cái áo choàng này cũng không tốt lắm, ngươi mặc tạm đi.”

Tôn Phương Nhi hơi luống cuống: “Cái này... Ngươi không lạnh sao?”

“Ta còn mặc thêm áo lông ở bên trong nữa nên có thể chịu lạnh, hơn nữa ta cũng rất khỏe mạnh, nhìn ngươi yếu đuối thế kia.” Hồ Hạnh Nhi gọi xe ngựa tới rồi đỡ nàng ta lên.

Dường như Tôn Phương Nhi rất hưởng thụ cảm giác ấm áp khi được người khác chăm sóc, nàng ta cúi đầu không nói chuyện nhưng vẻ mặt vô cùng nhu hòa.

Hồ Hạnh Nhi đưa nàng ta đến Tụ Phúc Lâu do Hồ gia mở, tìm một cái nhã gian trong hoa viên ngồi xuống.

Trong phòng có đặt lò than nên vô cùng ấm áp, Hồ Hạnh Nhi nói: “Ngươi cởi áo choàng ra đi, ở đây ấm áp, tí nữa còn uống rượu nữa nên sẽ nóng.”

Tôn Phương Nhi đưa tay nới lỏng áo choàng, lắc đầu: “Ta không uống rượu tôi cũng không nóng.”

Hồ Hạnh Nhi cười: “Được, ngươi thích là tốt rồi.”

Hồ Hạnh Nhi gọi tiểu nhị tới gọi món ăn, hỏi Tôn Phương Nhi: “Ngươi thích ăn gì?”

Tôn Phương Nhi nói: “Ngươi gọi gì cũng được.”

Hồ Hạnh Nhi mỉm cười: “Ngươi thật dễ tính.”

Nhưng trong lòng nàng ta lại oán thầm, đáng ghét nhất là người nói ăn cái gì cũng được.

Nàng ta gọi ba món ăn đặc trưng của tửu lâu còn gọi thêm một bầu rượu ấm, tự nàng uống trước một chén, cả cơ thể đang lạnh cũng ấm hẳn lên, thấy Tôn Phương Nhi vẫn luôn nhìn mình nên rót cho nàng ta một chén: “Ngươi cũng uống một chút đi.”

“Uống chút thôi.” Tôn Phương Nhi cầm lấy cái chén, cũng thật sự chỉ uống một chút, dùng bờ môi nhấp từng chút một.

Hồ Hạnh Nhi không khỏi bật cười: “Ngươi sợ ta hạ độc à?”

Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Không phải, uống rượu sẽ khiến người ta đánh mất lý trí, ta phải giữ tỉnh táo.”

Hồ Hạnh Nhi nghe lời này, đáy lòng hơi khác thường, nàng ta đã từng sống như vậy.

“Ở cùng ta ngươi không cần phải phòng bị quá nhiều như thế.” Hồ Hạnh Nhi thật lòng nói, chỉ cần không hại đến người khác thì nàng cũng sẽ không quan tâm nhiều.

Tôn Phương Nhi nghe xong thì ngơ ngác nhìn nàng, thốt ra: “Vì sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”

“Tốt ư?” Hồ Hạnh Nhi cảm thấy không hiểu lắm: “Ta cũng không đặc biệt đối tốt với ngươi mà.”

“Nhưng ta chưa bao giờ được ai đối xử tốt như vậy.”

“Sư phụ ngươi với mẫu thân ngươi đâu?” Hồ Hạnh Nhi biết chuyện cũ của nàng ta, biết nàng ta đã hại sư phụ của mình, hại mẫu thân của Nhu Nhi cũng chính là mẫu thân của nàng ta.

Tôn Phương Nhi lắc đầu: “Sư phụ không tốt với ta, ông ta luôn luôn đánh ta, còn mẫu thân…”

Tôn Phương Nhi trầm mặc một chút: “Bà ta tốt với ta nhưng lại không giống với Nhu Nhi, bà ta rất ít khi mắng ta nhưng lại mắng Nhu Nhi, ánh mắt bà ta nhìn Nhu Nhi rất cưng chiều còn nhìn ta lại rất khách khí.”

Hồ Hạnh Nhi nhìn nàng ta nhưng lại không muốn an ủi nàng ta, sư phụ của nàng ta đối xử với nàng ta như thế nào thì nàng không thể biết được, nhưng Tôn phu nhân đối xử với nàng ta rất tốt.

Nhưng đây là chuyện của nàng ta, Hồ Hạnh Nhi không muốn hỏi.

Hồ Hạnh Nhi chỉ nói là: “Có đôi khi, chúng ta muốn lấy được thứ gì đó thì phải cho đi thứ gì đó, giữa người với người cũng là như vậy, ngươi muốn người khác thật lòng với ngươi thì trước hết ngươi cũng phải thật lòng với người ta đã, thế giới này ngoại trừ phụ mẫu mình ra thì không có ai vô duyên vô cớ đối tốt với ngươi đâu.”

Lời nói này thật sự rất ngây thơ, rất nhiều người đều hiểu được nhưng Tôn Phương Nhi lại hiểu những đạo lý này rất hời hợt, Hồ Hạnh Nhi cảm thấy mình hơi thừa thãi.

Nhưng nàng ta lại không thể không nói, dường như mình đã đánh giá cao năng lực của mình rồi.

Nhưng khi Tôn Phương Nhi nghe thấy nàng nói những lời này vẻ mặt nàng ta lại hơi trầm tư, giống như nàng ta chưa hề biết đạo lý này.

Tiểu nhị vừa hâm nóng một bầu rượu khác mang đến, cười híp mắt nói: “Chưởng quỹ, đây là rượu tiểu nhân tự mình ủ, ngài nếm thử đi ạ.”

“Ngươi tự ủ à? Vậy ta sẽ thử một chút.” Hồ Hạnh Nhi cười nói.

“Ngài góp ý thêm giúp tiểu nhân, nếu không tốt thì tiểu nhân sẽ cải thiện thêm.” Hắn ta rót rượu cho Hồ Hạnh Nhi.

Hồ Hạnh Nhi uống một ngụm, chép miệng một cái sau đó tặc lưỡi: “Thơm, không tệ, ít nhất là chưng cất qua ba lượt đúng không?”

Tiểu nhị cười nói: “Không, là song chưng.”

“Song chưng?” Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “Rất tốt, rượu này có thể treo biển hành nghề rồi đấy.”

“Thật sao?” Tiểu nhị vui mừng khôn xiết: “Vậy lát nữa tiểu nhân sẽ nói với Lý chưởng quỹ một tiếng.”

“Ừm, đi đi.” Hồ Hạnh Nhi mỉm cười nói.

Tiểu nhị vui vẻ đi ra ngoài.

Một màn này, Tôn Phương Nhi sửng sốt nhìn rồi hỏi Hồ Hạnh Nhi: “Hắn chỉ là một tiểu nhị, vì sao ngươi lại cho phép hắn ta cất rượu?”