Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 559: An công chúa



Khu vực dính bệnh dịch nằm ở khu Đông Nam, phía đông bắt nguồn từ núi Hạnh lan dài đến An Thành.

An Thành nằm cách kinh thành chưa đến năm mươi cây, giáp với Khí Thành, huyện La, Khí Thành, An Thành nằm trên cùng một con đường, bởi thế, đây cũng là vùng bị động đất nghiêm trọng nhất, người dân gặp nạn cũng nhiều nhất.

Bởi vì số lượng người chết tương đối nhiều, cộng với việc đã phái một nhóm binh lính quay trở về kinh thành nên bệnh dịch truyền nhiễm tương đối nhanh.

Mộ Dung Khanh và Thương Mai đã ra ngoài từ sáng sớm, lúc Kỳ vương gia đến Tích Dương Quán, người ở Tích Dương Quán đã đi hết từ lâu.

Hỏi người làm mới biết hóa ra Mộ Dung Khanh đã đưa Vương phi của mình đi từ sáng sớm rồi.

Huyện La, Khí thành, huyện An đều là khu vực bị nạn nghiêm trọng, vì An Thành nằm dưới chân thiên tử, để được triều đình chú trọng, người dân gặp nạn ùa đến như tổ ong, đương nhiên kinh thành sẽ không chứa chấp nhóm người dân gặp nạn khổng lồ như thế, ai bị mắc bệnh dịch, ai là người khỏe mạnh, không cần nói cũng biết, giữa tình hình này, Tào Hoàng hậu ra lệnh đóng cửa thành, chỉ có ra không có vào.

Điều này cũng có nghĩa là đây chính là lằn ranh phong tỏa với thế giới bên ngoài, ngăn cách thiên đường và địa ngục.

Nhóm người Mộ Dung Khanh vượt đường xa đến đây, tận mắt nhìn thấy cảnh tượng thê thảm như vậy, mặc dù ở ngay dưới chân Thiên tử, nhưng không được gặp Hoàng thượng, cũng chẳng được gặp đại thần, càng không được gặp người dân trăm họ trong kinh thành.

Gặp được còn chưa chắc được thương hại, không được gặp chẳng phải sẽ xem như chẳng có chuyện gì xảy ra hay sao?

Thương Mai muốn đến khu bệnh dịch, nhưng mà bắt buộc phải có người của triều đình dẫn đi mới có thể tham gia trị liệu.

Nhưng dường như Kỳ vương gia đã ngã lòng rồi, bọn họ chỉ có thể tự mình nghĩ cách mà thôi.

Bởi thế, ngày hôm nay, nhóm người bọn họ mang theo đặc sản ở Đại Chu đến phủ công chúa An Dương.

Công chúa An Dương, còn được gọi là An công chúa, em gái ruột thịt của Hoàng thượng.

An Dương công chúa này cũng là một quái nhân.

Người ở Bắc Mạc đều nói như thế.

Nàng ta không thành thân, cũng không xem mặt, biết bao nhiêu tài tử danh gia vọng tộc mang theo vàng bạc châu báu quỳ trước trước phủ công chúa chỉ để được nhìn thấy phong thái, nhưng chỉ nhận quà, nhưng lại không ra mặt.

Bắc Mạc có hai kẻ keo kiệt nổi tiếng, một người là Lộ thái phi, Lộ thái phi chính là mẹ ruột của Kỳ vương gia, bây giờ đang sống trong Kỳ Vương phủ.

Người còn lại, chính là công chúa An Dương.

Nàng ta thật sự rất bủn xỉn, giàu có như thế mà lại sống một cách keo kiệt, chẳng có bao nhiêu người hầu kẻ hạ, ra ngoài gần như chỉ cưỡi la, đến xe ngựa cũng không chuẩn bị, nàng ta nói nuôi ngựa chỉ tổ tốn bạc.

Tiền lương của hạ nhân do triều đình cấp, bởi thế nàng ta mới miễn cưỡng giữ lại vài người.

Theo lý mà nói, phủ công chúa tôn quý, ít nhất cũng phải có vài trăm kẻ hầu người hạ mới phải, thế nhưng nàng ta lại chỉ giữ một cung nữ thân cận, một người làm vườn, một đầu bếp, hai nữ nhân dọn dẹp, một nha đầu hầu hạ trong phòng bên cạnh mình, đến người gác cổng cũng không có.

Thị vệ? Càng không thể có.

Có nhiều thị vệ như Mộ Dung Tráng Tráng ở Đại Chu? Càng không thể nào, đầu tiên không nói đến việc ai phát lương, phải chi bao nhiêu tiền để ăn cơm chứ?

Trong phủ có đồ đạc gì quý giá không? Không có.

Không có một món nào cả.

Hoàng thượng không thưởng à? Không có ai giao cho nàng ta à? Không, có thưởng cũng có người giao rồi, nhưng nàng ta đều mang đi bán hết, An công chúa cho rằng trên đời này không có thứ gì thân thiết hơn là tiền bac, người thân sẽ chết, người yêu sẽ thay đổi, chỉ có tiền bạc mới luôn luôn là mình sinh ra.

Nhưng nàng ta giấu đi một ít đồ cổ, còn việc giấu nó ở đâu thì chẳng có ai biết cả.

Bởi vì có kẻ trộm trong kinh thành biết phủ công chúa chẳng có thị vệ nên muốn đến thó chút đồ, nhưng tìm khắp phủ, không ngờ phủ công chúa lớn như vậy mà lại chẳng có món nào đáng tiền.

Tên ăn trộm tức tối vô cùng, nghĩ bụng hay là lấy quần áo thượng hạng mang đi bán kiếm chút tiền ăn cơm cũng được, kết quả vừa mới mở tủ quần áo ra, tên ăn trộm chỉ khóc lóc bỏ đi.

Tổ mẫu của hắn còn mặc đồ sang hơn công chúa nữa.

Đúng thế, sự keo kiệt của An công chúa đã lên đến mức đỉnh cao trong kinh thành, trong kinh, không, không có ai trong nước này keo kiệt hơn nàng ta.

Đám người Mộ Dung Khanh đến trước phủ công chúa từ sáng sớm, cửa phủ đóng kín, Tô Thanh liếc mắt nhìn thử: “Cửa phòng ở đâu thế này?”

Tiêu Thác đáp: “Còn sớm như vậy, chắc là chưa ngủ dậy đâu nhỉ?”

“Lúc này là lúc nào rồi, còn chưa dậy à?” Nhu Dao không tin, nàng ta bước đến gõ khóa cửa có đầu hình thú bằng đồng: “Có ai không? Có ai không?”

Không có tiếng động nào ở bên trong cả, Nhu Dao nghiêng tai lắng nghe, nghe thấy có tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên.

Nhu Dao nói: “Sao phủ công chúa lại lỏng lẻo như thế này? Không ngờ người gác cổng lại nấp ở bên trong rồi.”

Tiêu Thác nói: “Đợi đi, nghe thấy có tiếng người ở bên trong kìa.”

Quả nhiên, một lát sau cánh cửa đã mở ra.

Một bác gái đi ra mở cửa, tóc tai đã trắng, bà ta híp mắt nhìn bọn họ: “Ai đấy?”

Mọi người đều sững sờ, không ngờ người gác cổng lại là một nữ nhân đứng tuổi.

Nhu Dao không nghĩ nhiều mà bước đến trước mặt bà ta rồi nói: “Chào bác, chúng tôi là sứ thần Đại Chu, muốn gặp mặt công chúa.”

“Người ở Đại Chu à?” Bác gái ồ một tiếng rồi thẳng lưng nhìn bọn họ: “Ừm, mấy người vào trong trước đi, lão nô sẽ đi mời công chúa ra.”

Mọi người thấy lưng bà ta đã gù rồi, thầm nghĩ bụng sao công chúa lại để cho một bà lão già thế này đi gác cổng chứ? Nếu như có việc gì gấp cần bà ta đi thông báo, sợ rằng mất cả nửa tiếng đồng hồ cũng chưa quay trở lại.

Chỉ có điều, sau khi vào phủ công chúa, mọi người đều không nghĩ ngợi về chuyện bà lão làm gác cổng nữa, bởi vì nhìn ở vẻ bề ngoài, phủ công chúa cũng khá đẹp, dù gì đây là tòa phủ mà Hoàng gia đã ban cho, mỗi một viên gạch đều được lựa chọn cẩn thận.

Nhưng sau khi vào trong phủ, nhìn thấy sân vườn và sảnh chính, tất cả mọi người đều trố mắt.

Chiếc sân lớn thật, phóng mắt nhìn đi cũng không nhìn thấy điểm cuối, nhưng mà đâu đâu cũng trồng rau, không hề có một đóa hoa nào cả, nếu như cải thìa tính là hoa cũng xem như là có.

Ngoại trừ rau ra, nơi này còn có một hàng cây ăn quả, cây táo, cây lê, táo gai, phỉ, còn có cả bạch quả. truyện teen hay

Một người phụ nữ ăn mặc thô sơ đang tưới nước trong sân, trông bộ dạng của người ấy giống hệt như đang trồng cà tím.

Bà lão ban nãy đi đến sau lưng người ấy rồi nói: “Công chúa, có người đến tìm người.”

Mọi người đều sững sờ, người phụ nữ ấy là công chúa sao? Đây là An Dương công chúa à?

Mặc dù Bắc Mạc không phải là quốc gia giàu có nhất, nhưng mà bắt đầu từ thời Minh Tiêu Đế, Bắc Mạc đã lên đến đỉnh cao xa hoa rồi.

Đến triều đại này, Tào Hoàng hậu vẫn ăn mặc xa hoa, khí phách.

Không phải lụa thật nhất quyết không mặc, món ăn không tươi không nổi tiếng sẽ không ăn, người dân trong cả nước đều biết tính tình bà ta, đến người dân Đại Chu còn biết nữa là.

Tào Hoàng hậu đắc thế, tất nhiên ai ai cũng tâng bốc, người người học theo bà ta, nhất là những người trong Hoàng gia.

Nhưng không ngờ An Dương công chúa lại sống tiết kiệm đơn sơ như thế? Giống hệt như một nốt chu sa giữa khoảng xanh um.

An Dương công chúa thẳng lưng lên, chậm rãi quay người lại.

Ánh mắt mọi người đều sáng bừng, ban nãy nhìn nàng ta từ sau lưng cứ ngỡ đâu nàng ta là một người phụ nữ già, chủ yếu là tại vì mái tóc rối bù và quần áo thô sơ thấy, bây giờ nàng ta quay người lại mới biết dung mạo của nàng ta khá xinh xắn, lông mày đậm mắt to, mặc dù không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng nhan sắc vẫn thuộc hàng đầu.

Hơn nữa trông nàng ta có vẻ rất sang trọng, mặt trái xoan, mắt đan phượng, lông mày đen, dù mặc quần áo chất phác nhưng cũng không thể nào che lấp nổi khí chất của nàng ta.

Dường như nàng ta là công chúa trời sinh, được rồi, vốn dĩ nàng ta đúng là công chúa trời sinh kia mà.

An Dương công chúa nhìn Mộ Dung Khanh, quan sát hắn một lúc rồi mới nói: “Ngươi chính là Nhiếp Chính vương Mộ Dung Khanh của Đại Chu ư?”

“Mộ Dung Khanh xin chào công chúa!” Mộ Dung Khanh chắp tay hành lễ.