Thương Mai nhìn qua, ngoại trừ những người hâu và tạp dịch mới ra ngoài dọn đồ, tất cả những người khác đều không nhận ra.
Thương Mai không nói gì, chỉ hơi gật đầu, sau đó nhấc chân đi vào, Tiểu Khuyên theo sát phía sau.
Du ma ma là người trong cung ra, những người này bà ta cũng nhận ra một chút, liên thản nhiên nói: "Vương phi vừa trở về, có chút mệt mỏi, các ngươi hãy thỉnh an sau.”
Bà lão vừa rồi mới lên tiếng khẽ cười cười: "Du ma ma, đã lâu không gặp, không ngờ người ngày xưa bên cạnh Hoàng hậu lại đến vương phủ hầu hạ, có câu nói, người hướng chỗ cao, không ngờ ma ma lại càng ngày càng thụt lùi.”
Gương mặt của Du ma ma phủ lên một tầng trào phúng: "Lương ma ma thật đúng là có tiền đồ, không phải cũng tới vương phủ sao?”
Người này là Lương ma ma, trước kia đi theo Tập thái phi hầu hạ trong Diên Tập cung, năm đó khi vào cung đã từng hầu hạ bên cạnh Thái Hoàng thái hậu hai năm, sau đó không biết làm sao lại bị đánh đuổi ra ngoài, sau đó một quãng thời gian quản lý việc son phấn bột nước, cuối cùng mấy lần qua tay nhiêu người, hầu hạ rất nhiều vị chủ tử, sau cùng bị nội phủ sắp xếp đến hầu hạ Tập thái phi.
Tập thái phi thất sủng, cùng cấp với Thanh Thủy nha môn, ngày xưa gặp người khác bà ta đều phải cúi đầu ba phân, bây giờ Tập thái phi được đỡ lên ngồi ở vị trí Hoàng thái hậu, người trong Diên Tập cung đều lên hương, không cần phải cúi đầu ba phần nữa, ngược lại còn có thể ngẩng đầu bước đi.
Lương ma ma vẫn duy trì nụ cười nhàn nhạt như cũ, sau lưng một đám bà già nha hoàn cũng dùng ánh mắt phách lối trừng mắt nhìn Du ma ma.
Du ma ma mặc kệ, trực tiếp đi vào.
Thương Mai về phòng trước, những người trước kia phục vụ trong viện đều bị đuổi ra ngoài, có mấy người nha hoàn và sai vặt mới đang bận rộn trong sân, thấy mấy người Thương Mai trở về, tất cả đều tiến lên vấn an.
Thương Mai cũng mặc kệ, chỉ dặn dò đi múc nước và nấu cơm.
Du ma ma và Tiểu Khuyên cất kỹ đồ đạc, Tiểu Khuyên tức giận nói: Những người phục vụ trong nhà đều đã được thay đổi, gia không thích người xa lạ phục vụ, hắn trở về nhất định sẽ nổi trận lôi đình.”
Du ma ma lườm Tiểu Khuyên một cái: "Bây giờ không thể so với ngày xưa, mỗi tiếng nói cử động đều có người giám sát, về sau nói chuyện chú ý một chút.”
Tiểu Khuyên luôn luôn e ngại uy nghiêm của ma ma, thấy bà ta quát lớn, cũng biết bây giờ không thể so sánh với ngày xưa nữa: "Biết rồi."
Ma ma đóng cửa lại, hạ giọng nói: "Vương phi, ngài có tính toán gì không?”
Thương Mai cười cười, ánh mắt lóe lên: "Không có tính toán gì, vẫn là một câu đấy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn."
Người phụ nữ xuyên không, đánh quái thăng cấp là chuyện thường, trải qua Bắc Mạc lần này, cô cảm thấy lại khó khăn đến mấy cũng có thể chống đỡ được.
Ma ma thấy cô hiểu rõ, cũng yên tâm hơn.
"Đúng rồi, trở về gọi Quế Viên đến một chút." Thương Mai dặn dò.
Tiểu Khuyên lập tức nói: "Nô tỳ đi tìm hắn."
Nói xong, cũng không đợi Thương Mai nói chuyện, lanh lợi rời đi.
Ma ma không nhịn được ý cười trên lông mày: “Nha đầu này, thật sự rất để ý đến Quế Viên.”
Thương Mai ngơ ngác một chút, "Thật sao?”
"Cũng không phải sao? Vương phi, người chủ nhân như ngài thật đúng là hậu tri hậu giác."
Hôn sự của Tiểu Khuyên, Thương Mai không phải không nghĩ tới, nàng ta là nha đầu bên cạnh mình, cô luôn muốn tìm cho nàng ta một gia đình khá giả.
Nếu nàng ta đã có người mình thích, vậy không còn gì có thể tốt hơn.
Thị nữ múc nước đưa tới, ma ma hầu Hạ Thương Mai rửa mặt xong, liền thấy Tiểu Khuyên trở về với vẻ mặt tức giận: "Tìm một vòng vẫn không tìm được Quế Viên, hỏi Lương ma ma kia mới biết hóa ra Quế Viên đã bị đuổi đi."
"Đuổi ra ngoài?" Du ma ma hơi giận: "Quế Viên là người Vương phi đưa tới, bà ta dựa vào cái gì mà đuổi ra ngoài?”
"Nói là phía bên điền trang cần người dùng, nên để hắn ta đến giúp đỡ.”
"Phía bên điên trang không phải có người quản lý điền trang rồi sao?”
"Ai biết? Dù sao cũng là muốn đuổi hết những người ban đầu đi.” Tiểu Khuyên nín thở một cái, cũng không dám nói gì, sợ bên ngoài có người nghe được.
"Quế Viên bị đuổi ra ngoài, vậy người phòng thu chỉ thì sao?” Thương Mai hỏi.
"Cũng không phải người ban đầu, nói là trong cung có lệnh tới, muốn bỏ cũ thay mới phòng thu chi trong Vương phủ.”
Thương Mai cười lạnh: "Từ lúc nào mà người trong cung có thể can thiệp vào chuyện trong Vương phủ? Thấy ngứa mắt thì bỏ cũ thay mới, có phải ngay cả ta cũng muốn bỏ cũ thay mới không?”
"Vương phi, ngài nói làm sao bây giờ? Quế Viên đi điền trang, cũng không biết là phải làm những việc gì.” Tiểu Khuyên buôn râu nói.
"Tiểu Khuyên, Lễ thân vương gần nhà chúng ta, ngươi đi một chuyến, nói ta muốn cho hắn ta một thứ đồ, bảo hắn ta tới lấy.”
Thương Mai chải đầu xong, quay đầu phân phó.
"Được, Nô tỳ đi ngay."
Sau khi Tiểu Khuyên ra ngoài, Thương Mai hướng ma ma nói: "Những người cũ ở trong phủ kia bỏ cũ thay mới một phần cũng tốt, trước kia Vương gia không quản sự, trong phủ là do Quý thái phi và Tôn trắc phi làm chủ, những người kia chưa chắc đã trung thành với ta, ngươi đi tìm một người, để hắn mang một số người đến, ngươi tuyển một nhóm thích đáng, tốt nhất là là tìm người đã được dạy dỗ trước, sau khi nhập phủ không được xảy ra sau lâm nào, ngươi cẩn thận lựa chọn, hễ là người khôn vặt thì không chọn!”
"Vậy những người mà Hoàng thái hậu đưa tới thì sao?" Du ma ma hỏi.
Thương Mai lạnh lùng nói: "Tùy tiện giao cho việc gì đó nhàn nhã, không được phép vào phòng hầu hại!”
"Cái này... Có thể đắc tội Hoàng thái hậu không?" Du ma ma cẩn thận nói.
Thương Mai không trả lời, chỉ nói: "Ngươi nhìn thời gian, nếu Lễ thân vương gần đi vào, ngươi hãy gọi Lương ma ma cũng
những bà già kia đến!”
Thương Mai nhấc lư hương đồng thú mạ vàng lên, chọn một muỗng hương liệu nhỏ cho vào, Du ma ma thấy thế, khẽ giật mình:
"Vương phi, đây chính là...'
Thương Mai khẽ cười: '"Suyt!"
Cô lấy một cái hộp nhỏ đồi mồi từ trong ngăn tủ ra, dùng ngón tay chọn lấy một chút, ngửi dưới mũi mình một cái, sau đó lại cho ma ma ngửi một cái, nói: 'Không cần phải lo lắng, nếu Hoàng thái hậu đã muốn ra oai với tôi thì ta thuận theo ý bà ta là được.”
"Nô tỳ đã hiểu." Đáy mắt Du ma ma lóe lên, nở nụ cười.
Phủ Lễ thân vương cách Nhiếp Chính vương phi thời gian một bữa cơm, Lễ thân vương và Vương phi nghe thấy Thương Mai đã trở về, còn mang theo cả đồ vật trở về, liên vội vàng chạy tới.
Vương phi A Man ở trên xe ngựa nói với Lễ thân vương: "Đồ vật mà Thương Mai chọn chắc chắn rất thú vị.”
A Man hừ một tiếng: "Tức giận ta thì tính là anh hùng gì? Có bản lĩnh thì tiến vào cung náo loạn một trận đi.”
"Náo cái gì? Nếu Hoàng Thượng phong nàng làm Hoàng thái hậu, lễ phép ở đó, cũng không thể có bất kình trong lòng!”
"Đúng, đúng!" A Man trợn mắt một cái.
Du ma ma dựa theo lời dặn của Thương Mai, tính toán thời gian không sai biệt lắm, liền tự mình đi gọi Lương ma ma và đám bà già kia tới.
Đây đều là những lão ma ma trong cung, phàm là những người được sủng ái, bây giờ đều ở trong cung hầu hạ trước mặt chủ tử, đều không thể nào đuổi ra cung.
Bọn họ cũng đã từng nở mày nở mặt, chỉ là vua nào triều thần nấy, những Thái phi có con nối dõi kia đều đi đến phủ đệ theo nhi tử, cũng chỉ chọn lấy mấy người đắc lực bên cạnh đi ra ngoài, bọn họ bị vứt bỏ trong cung, làm một chức quan nhàn tản, cộng thêm việc cũng đã có tuổi nên việc trọng dụng lại cũng là rất khó, bây giờ được Hoàng thái hậu dùng đến, trong lòng liền hạ quyết tâm muốn báo đáp Hoàng thái hậu, đối với Thương Mai căn bản không hề để vào trong mắt.