Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 656: Lẻn vào trong tù



Tô Thanh bỗng hỏi: "Nếu là Cao Phụng Thiên bố trí, vương gia lại nói không qua tìm Cao Phụng Thiên thì làm sao có thể gặp được Trấn Quốc Vương gia?"

Mộ Dung Khanh chậm rãi liếc nhìn hắn: “Không phải bản vương tự mình bố trí, nhưng bản vương vẫn có thể biết ông ta đi đâu, không cần phải tìm Cao Phụng Thiên."

Nhưng hắn lại nhíu mày có vẻ buồn phiền.

Tiêu Thác gãi đầu: “Ôi, thật là mệt. Có chuyện gì không thể đánh một trận à? Cứ lừa qua lừa lại như vậy thật mệt mỏi."

"Đầu óc ngươi chẳng bằng người ngoài, võ công cũng thua người ta. Nếu không phải ta dẫn ngươi theo, chẳng biết ngươi đã chết bao nhiêu lần rồi." Tô Thanh chế nhạo.

Tiêu Thác hừ một tiếng: “Đầu óc ta thua ngươi nhưng võ công lại cao hơn ngươi. Mấy năm nay ta cứu ngươi bao nhiêu lần chứ? Đúng là nói khoác không biết ngượng cũng chẳng đỏ mặt."

Tô Thanh cười hì hì: "Đúng vậy, võ công của ngươi cao, chẳng qua là dựa vào vũ khí hồi môn của Loan Loan sao? Nói tới vũ khí, ta lại phải nói về chuyện mặt dày này. Ta nghe Trần gia nói của hồi môn vốn không có những vũ khí kia, là người nào đó vào ngày thứ ba lại mặt đã lăn lộn trên mặt đất đòi chết đòi sống, nghe nói còn cọ sạch rêu xanh trên mặt đất của Trần gia. Lão Thái quân bất đắc dĩ mới để cho ngươi chọn mấy cái."

"Tô Thanh!" Tiêu Thác thẹn quá thành giận, đánh ra một chưởng: “Câm miệng, ta đâu có cọ đất chứ? Ta chỉ đòi lại công bằng thôi."

"Sao đòi lại công bằng phải nằm lăn trên mặt đất? Đó chẳng phải là hành vi của lưu manh sao?" Tô Thanh giơ tay cản lại, bắt đầu so chiêu với hắn ta.

“Ta xé nát miệng của ngươi."

"Tới đi, tới đi, tới đi!" Tô Thanh khiêu khích: “Ngươi làm mà không cho người ta được nói à?"

Mộ Dung Khanh thấy hai người bắt đầu đánh nhau thì lắc đầu, ngồi xuống ghế: “Tất cả yên tĩnh chút đi."

Hai người đang gây âm ï rất vui vẻ, sao có thể nghe lời hắn nói được? Cả hai vẫn ngươi một chưởng ta một quyên đánh nhau.

Mộ Dung Khanh thấy hai người không chịu dừng thì chợt tức giận, lại nghĩ tới uất ức phải chịu suốt mấy ngày qua thì không nhịn được nữa. Hắn nhảy lên và đánh một chưởng về phía hai người.

Ba người nhất thời đánh lẫn nhau, ngươi một quyền, ta một chưởng, hắn một đá, đánh suốt một khắc.

Sau khi đánh xong, Mộ Dung Khanh đứng lên và phủi bụi bặm trên người, cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Tô Thanh cũng dừng lại, nhìn Mộ Dung Khanh cười: “Thoải mái hơn chưa?"

Vừa rồi Tô Thanh thấy Mộ Dung Khanh nhíu mày, đã biết trong lòng hắn khó chịu, bực bội, mới cố ý khiêu khích Tiêu Thác đánh một trận, tiện thể kéo vương gia vào.

Tuy hắn là người tao nhã nhưng cũng cho rằng không gì có thể làm người ta trút hết phiền muộn bằng đánh một trận.

Mộ Dung Khanh liếc nhìn hắn: “Tự cho mình là thông minh." Chỉ là hắn cũng không nhịn được cong môi cười.

Tô Thanh cười ha ha.

Tiêu Thác chẳng hiểu gì, sau đó nặn ra một nụ cười gượng, ha hat

Tuy không biết bọn họ cười gì, nhưng nếu bọn họ cười mà mình không cười theo, có vẻ mình rất ngu dốt.

Lần này Kỳ Vương cuối cùng cũng được một lần oai phong, hôm sau hào hứng tới và nói đã chuẩn bị thỏa đáng, có thể cho một người trà trộn vào trong thiên lao. Nhưng người đó chỉ có thể trà trộn vào nói với Tân Châu mấy câu, chứ không có khả năng đưa nàng ta đi, cũng không thể ở lại quá lâu. Bởi vì, cứ một giờ sẽ có người tới tuân tra đại lao một lần.

Mộ Dung Khanh hỏi rõ, mới biết hóa ra Kỳ Vương có quen biết với cai ngục trong đại lao giam giữ các quan lại.

Đại lao của Hình bộ được chia ra làm khu phòng giam dành cho người bình thường và khu phòng giam quan lại. Khu phòng giam quan lại sẽ nghiêm hơn khu phòng giam bình thường, cai tù có thể sắp xếp việc trực ban và điều động lính canh ngục, cho nên bọn họ có thể cải trang thành lính canh ngục để lẻn vào trong.

Nhưng bởi vì trước khi lính canh ngục trực đều sẽ ký tên, nhận vũ khí ở phòng của phòng chứa vũ khí, đây là có đăng ký. Bởi vậy, cai tù chỉ có thể thu mua được một lính canh ngục trong đó. Sau khi gã đăng ký sẽ mượn cớ đi nhà xí ngồi một lát, để người ngụy trang kia lấy thân phận của gã lẩn vào trong.

Vì cứ nửa canh giờ, Đô Quan Môn Sử Lệnh trong Hình bộ sẽ đi tuần một lần, kiểm tra thân phận của lính canh ngục. Bởi vậy, thời gian trao đổi thân phận này không thể quá nửa canh giờ.

Bằng không, người đó sẽ bị Đô Quan Môn Sử Lệnh nhận ra.

Tô Thanh và Mộ Dung Khanh nhìn nhau và không khỏi thâm thở dài. Kỳ Vương à Kỳ Vương, tốt xấu gì ngươi cũng quen biết với một Đô Quan Môn Sử Lệnh mà.

Kỳ Vương vân đặc biệt hưng phấn: “Trước đây bản vương đã từng cứu hắn một lần. Lúc đó hắn phạm sai lâm, Hình bộ thượng thư muốn loại bỏ hắn. Bản vương đúng lúc đang ở Hình bộ nên xin tha cho hắn. Không ngờ được hắn còn nhớ ơn của bản vương. Người này thật tốt."

Cuối cùng Mộ Dung Khanh cũng biết vì sao nhiều năm qua phái chủ hòa vẫn không có cách nào ra mặt, bởi vì nhân vật đứng đầu phái chủ hòa này thậm chí không có cách nào khơi thông quan hệ.

Hoặc nói hắn ta không ý thức được điều này.

Hắn ta luôn cảm thấy làm việc chính là làm việc, chỉ cần dựa vào một chữ lý thì chuyện gì cũng thông suốt, bởi vậy không quan hệ xã giao.

Bây giờ gặp phải chuyện không thể dựa vào nói đạo lý, hắn ta vắt óc mới nghĩ ra được một cai tù.

Chỉ là thấy hắn ta hưng phấn, mọi người cũng không nỡ vạch trần.

Tiêu Thác tự đề cử mình vào trong tù, nhưng Mộ Dung Khanh cho rằng Tô Thanh là người cẩn thận tỉ mỉ, để hắn đi tương đối thỏa đáng hơn.

Tô Thanh tất nhiên việc nhân đức không nhường ai, đi theo Kỳ Vương.

Đại lao của Hình bộ được canh phòng cẩn thận, đây không phải là chuyện đùa đâu.

Một bức tường dày ngăn cách đại lao cùng phòng làm việc của Hình bộ. Bọn họ đi qua bức tường, lại lần lượt vượt qua tổng cộng năm cửa, mới tới gần đại lao của Hình bộ.

Bố trí trong đại lao không phải được tách ra bởi các song sắt mà là từng gian phòng băng đá xanh kiên cố, trong phòng giam có lắp cửa sắt.

Ở giữa là một hành lang rộng rãi, hai bên là rất nhiều phòng giam tối tăm, u ám, ẩm ướt. Ở đây không thấy ánh mặt trời từ lâu. Mà phòng hình phạt lại ở gian đầu tiên của đại lao, luôn có mùi máu tươi bay ra, mãi vẫn không hết.

Hoàn cảnh bên phòng giam quan lại sẽ đỡ hơn, trên nóc có một miếng ngói, ban ngày sẽ có ánh sáng chiếu vào, lại tương đối sạch sẽ. Vì ở một vị trí khác nên ở đây cũng không có mùi máu tanh.

Cai tù dẫn theo Tô Thanh đi tới. Tô Thanh cúi đầu, nhắm mắt theo sát cai tù.

Tân Châu được giam giữ ở phòng giam cuối cùng. Khi gần đến nơi, cai tù bỗng cản Tô Thanh lại.

Tô Thanh khẽ run lên, lập tức biết lý do cai tù ngăn cản hắn. Trong phòng gian của Tân Châu có người, có tiếng nói vọng tới.

Vì đã khuya, trong phòng giam tối tăm, Tô Thanh nhìn qua nhưng không nhận ra được đó là ai, chỉ biết đại khái có thể là một lão bà.

Chẳng lẽ... là lão thái thái Tân gia?

Tô Thanh cẩn thận bước lại gần, dựa người vào sát vách tường, lăng nghe tiếng nói chuyện.

Tô Thanh đoán không sai. Người tới chính là thái tổ mẫu Tân Châu, lão phu nhân Tân gia.

Nhưng cho dù Tô Thanh tới rất gần vẫn không nghe được cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng hắn không khỏi sốt ruột.

Hơn nữa, hắn không có nhiều thời gian. Tân lão thái thái còn không đi, đến lúc đó Đô Quan Môn Sử Lệnh tới kiểm tra thì phiên rồi.

Đang lúc hắn cuống lên, chợt thấy có bóng người lay động. Hắn vội vàng kính cẩn đứng thẳng và cúi đầu.

Cai tù cũng cúi người: “Xin tiễn lão phu nhân!"

Tân lão phu nhân không hề nhìn gã, chỉ thản nhiên căn dặn: “Không cho phép để quận vương phải chịu uất ức, bằng không lão thân sẽ lấy mạng chó của ngươi."

"Vâng, vâng!" Cai tù không ngừng đáp.

Tần lão phu nhân đi rồi, bắp chân cai tù như nhũn ra: “Mẹ ơi, uy phong của lão thái thái này thật lớn."

Tô Thanh nhìn theo bóng lưng của lão phu nhân. Đó không phải là uy phong, đó là sát khí, khí thể giết chóc, chỉ có một chiến tướng mới có khí thế giết chóc như vậy.

Cho dù bà ta có cố gắng che giấu đi, cũng không thể che giấu được khí thế này.