Nghiêm Vinh hừ lạnh: “Được rồi! Quay về gọi Hoa Kê đi, không còn việc của ngươi.”
Con mèo ham ăn Tiểu Khuyên này vội vàng xin tha: “Ta sai rồi, ta sai rồi còn không được sao? Ta đi lấy nước.”
Nói xong, nhanh như chớp chạy vào bưng một bát nước lớn đi ra.
Du ma ma nói: “Uống nước đi, uống xong phải lập tức thả bọn chúng vào trong sân sau, ở chỗ này thật là bẩn.”
“Ta biết rồi, ta chỉ muốn gặp vương phi trước.”
“Được rồi, ngươi đi tẩy rửa một chút, tẩy rửa xong thì đến đây ta có chuyện tìm ngươi.” Nghiêm Vinh nghe nói thế thì đồng ý, một hơi uống cạn, sau đó dẫn theo mấy thứ này đuổi ra sân sau.
Hắn ta trước quay về phòng, tắm rửa xong quay lại.
“vương phi, có chuyện sao? ” Tắm rửa xong, cả người thấy thoải mái mát mẻ hơn rất nhiều.
“Tẩu vẫn khỏe chứ?” Thương Mai hỏi.
“Rất khỏe.” Nghiêm Vinh cười nói: “Làm phiền vương phi phải lo lắng.”
“Uh, ngươi nếu có thời gian thì trở về thăm nàng ta, một nữ nhân cũng rất khổ.” Thương An nói.
Huynh trưởng của Nghiêm Vinh đã chết rồi, chỉ còn một mình tẩu sống cùng với cháu trai.
“Thuộc hạ đã biết!” Nghiêm Vinh đáp.
Thương Mai mời hắn ta ngồi xuống, sau đó nói: “Ta có chuyện này giao cho ngươi đi làm, nhưng nếu chưa điều tra xong thì ngươi không được nói cho ai biết.”
“Vương gia cũng không thể nói sao?” Nghiêm Vinh hỏi.
Thương Mai gật đầu: “Không sai, ngay cả Vương gia cũng không thể nói.”
Trước khi bắt được kẻ đó, cô không thể để cho lão thất biết. Lão thất rất lo lắng cho cô, chắc chắn sẽ ngăn cản cô, ngược lại đến lúc đó sẽ đắc tội với Hoàng thái hậu.
Mặc dù không sợ đắc tội bà ta, nhưng việc này không cần thiết.
Thương Mai nói chuyện này trước sau một lượt, sau đó nói với Nghiêm Vinh: “Ngày mai bắt đầu, trong phòng của ta sẽ có rất nhiều người, ngươi chỉ cần trực ngay ở trong sân, không cần thiết phải đi theo nhưng phải chú ý hành động của bọn chúng.”
Nghiêm Vinh là một người thông minh, nghe Thương Mai nói như vậy, đã biết Thương Mai muốn tạo cơ hội để cho kẻ kia hạ độc: “Thuộc hạ biết rồi.”
Vừa căn dặn Nghiêm Vinh xong, Mộ Dung Khanh cũng trở về.
Hắn bước vào phòng, trông thấy Nghiêm Vinh cũng ở đây. Vẻ mặt trước sau như một luôn nghiêm túc lúc này lại lộ ra nụ cười nhẹ: “Trở về rồi?”
“Vương gia!” Nghiêm Vinh đứng dậy chắp tay.
“Uh, cùng vương phi nói chuyện gì vậy?” Mộ Dung Khanh ngồi xuống nhìn Thương Mai, không đợi Nghiêm Vinh trả lời, hắn lại hỏi Thương Mai: “Hôm nay nàng cảm thấy thế nào?”
“Ta không sao, tinh thần tốt hơn nhiều rồi.” Thương Mai lập tức cười nói.
Hắn nắm lấy tay Thương Mai ở dưới bàn: “Nếu không thoải mái phải lập tức nói cho ta biết.”
“Ta biết rồi.” Thương Mai rất thích cảm giác trông thấy hắn thấp thỏm lo lắng như vậy, giống như cô chính là đầu quả tim của hắn được hắn cưng chiều.
Mặc dù suy nghĩ này của nữ nhân có phần nhỏ nhặt, nhưng có nữ nhân nào lại không thích chứ?
Ngược lại khiến Nghiêm Vinh phải mở to mắt ra nhìn, sau đó lại đưa tay dụi mắt, cậu không nhìn nhầm chứ? Mặc dù trước đây có nghe nói Vương gia đối với vương phi cũng không tệ, nhưng không ngờ lại ôn nhu đến vậy? Quý như kim cương? Mềm như đầu ngón tay?
“Ngươi còn chuyện gì không?” Mộ Dung Khanh ngước lên nhìn Nghiêm Vinh, sắc mặt không còn tốt như vừa rồi, một chút ý cười trong ánh mắt thôi cũng đều không còn, hắn ta cả ngày đều không nhìn thấy Vương gia nhà mình đi ra ngoài, thời gian đó có phải đang cùng vương phi làm ra cái gì đó không đứng đắn phải không?
Nghiêm Vinh ngốc nghếch nói: “Vừa rồi Vương gia hỏi thuộc hạ ở đây làm gì, thuộc hạ vẫn chưa trả lời, trả lời xong sẽ lập tức đi ngay.”
“Vậy ngươi ở đây làm gì?” Mộ Dung Khanh phất phất tay, ý bảo hắn mau chóng trả lời rồi đi ra ngoài.
“Vậy người còn như cái đầu gỗ ở trong này, ngươi đây là muốn so xem mặt ai dày hơn có phải không?
“Thuộc hạ cáo lui!”
Nghiêm Vinh lui ra ngoài, ôi trời, thất sủng rồi.
Thương Mai nghe hai người nói chuyện không khỏi bật cười: “Khi chàng đi vào trông thấy cậu ta, trên mặt chàng rõ ràng có nụ cười, vừa rồi tại sao phải bày ra bộ mặt đó để trêu chọc cậu ta mới thoải mái?”
“Cậu ta quay về bổn Vương đương nhiên rất vui, tốt xấu gì cũng thêm một người của mình có thể dùng, nhưng người này có mắt như không, vì sao ta phải cho hắn ta sắc mặt tốt.”
Hắn chặn ngang ôm lấy Thương Mai, nhíu mày lắc đầu nói: “Nàng quá gầy, nàng thật sự cần phải tẩm bổ nghỉ ngơi cho tốt.”
“Đã tốt hơn nhiều rồi, gần đây cũng ăn được thêm cơm.” Thương Mai kéo tay của hắn đến eo mình ấn một cái: “Chàng xem, nhiều thịt hơn mà.”
“Chỗ nào có thịt?” Mộ Dung Khanh giở trò không đứng đắn, cuối cùng đặt tay lên bụng nhỏ, không hài lòng nói: “Không được, không được, phải ăn nhiều chút.”
Thương Mai mỉm cười đánh tay của hắn: “Cút! Không biết xấu hổ!”
Mộ Dung Khanh ôm cô lên, lưu manh nói: “Bổn Vương không biết xấu hổ cho nàng xem.”
Thương Mai cười khanh khách: “Chàng dù sao cũng là Nhiếp Chính vương, không sợ có người cười chàng sao?”
“Ai cười?”Mộ Dung Khanh hôn môi cô.
“Được rồi, được rồi!” Cô không dễ dàng đẩy được hắn ra, giơ tay đầu hàng.
“Vẫn chưa được.” Hôm nay đến phủ của tam ca, bị tam ca lôi kéo lại muốn đi cũng không được, nhưng trong lòng chỉ luôn nhớ đến cô, suy nghĩ đến cô cả ngày trời, bây giờ đã quay về, có lý nào lại để cho cô trốn?
Tiểu Khuyên cầm đồ đang muốn mang vào, bất chợt nghe được những thanh âm kỳ lạ phát ra từ trong phòng, nàng ta cẩn thận nghe ngóng một chút, khuôn mặt bỗng chốc đỏ ửng tận mang tai, vội vàng chạy ra ngoài.
“Làm sao vậy?”
Du ma ma từ trong sân đi vào trông thấy Tiểu Khuyên đang trốn như trốn quỷ, lập tức hỏi.
Mặt Tiểu Khuyên đỏ ửng lên, một tay ôm lấy đồ vật, một tay kéo Du ma ma: “Mau đi!”
Du ma ma hất tay cô ra: “Ta tìm vương phi có chuyện.”
“Vương gia đang ở trong đó!” Tiểu Khuyên nói cực nhỏ, gương mặt đỏ lừ giống như tôm luộc.
Du ma ma ngây người: “Vương gia ở bên trong thì làm sao?”
Du ma ma nén cười kéo tay nàng ta đi ra ngoài: “Ngươi đi chuẩn bị nước nóng trước đi, chủ tử của ngươi cần tắm rửa, trời tối hay không tối thì có gì quan trọng? Quan trọng là hiện giờ Vương gia càng ngày càng đối tốt với vương phi hơn.”
“Cũng phải!” Tiểu Khuyên nghĩ ngợi, đột nhiên hơi buồn bã nói: “Nhưng ta luôn cảm thấy Vương gia đang ức hiếp vương phi.”
Du ma ma cười ngã ngửa: “Nha đầu nhà ngươi! Việc này làm sao có thể nói là ai ức hiếp ai? Hai bên đều cam lòng tình nguyện, hơn nữa nếu không như vậy thì làm sao vương phi hoài thai được? Ngươi không mong chờ có chuyện tốt hay sao?”
“Đương nhiên mong chờ, ta có nằm mơ cũng mong chờ.” Tiểu Khuyên vội vàng nói rõ cõi lòng mình.
Du ma ma trông thấy khuôn mặt gấp gáp của Tiểu Khuyên không khỏi bật cười, giống như nàng ta mới là người nóng lòng mang hoài thai vậy.
Sau khi cuộc bận rộn trên giường dừng lại, Thương Mai choàng y phục đứng dậy, trông thấy sắc trời đang dần tối nhưng vẫn chưa có người đi vào, ngay lập tức cô biết chắc chắn vừa rồi đã bị Tiểu Khuyên và Du ma ma nghe được, không nhịn được xông tới hét vào người đang uể oải nằm trên giường kia, giận dữ nói: “Thanh danh của ta đều bị chàng hủy hoại rồi.”
Mộ Dung Khanh vươn tay, màu mắt đen như mực, khóe miệng lười biếng câu lên một nụ cười, giống như một con mèo nhỏ được cho ăn no: “Sau ta sẽ giải thích cho bọn họ một chút, nói với bọn họ vừa rồi chúng ta chỉ đang luyện công thôi.”
Thương Mai rút ra gối đầu ở sau lưng hắn lập tức chụp lên đầu hắn: “Luyện công cái gì? Chàng xem bọn họ là đồ ngốc sao?”
Mộ Dung Khanh một tay giữ lấy cổ tay cô, kéo cô lên giường: “Nàng đúng là tiểu lưu manh, vừa rồi thả nàng đi nàng không tình nguyện, nàng còn dám đưa mình đến cửa?”
Thương Mai hét chói tai, đánh lên bờ vai của hắn: “Không cho phép làm loạn, mau dùng bữa tối đi.”
“Ta còn chưa ăn đủ đâu, ăn tối gì cơ chứ?” Hắn dễ dàng không? Từ khi xuất chinh đi Bắc Mạc, đến khi trở về còn chưa được ăn mà phải nhịn bởi vì do nàng bị bệnh, hắn chịu đói bao lâu rồi có biết không?