Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 77: Ao quỷ núi Hàn



Thương Mai đi tới cầm lấy quyển sách trên tay bà ta nhìn sơ qua.

Nói là sách chứ thật ra nó rất mỏng, còn không phải chữ in mà là viết tay.

Chữ viết đã rất mơ hồ rồi, trang bìa cũng không còn rõ ràng lắm.

Trong sách có một bức tranh vẽ rất đơn giản, có lẽ tác giả không am hiểu màu vẽ lắm.

Chữ viết rất ẩu, như một con rắn uốn lượn trên giấy vậy, nhưng có thể nhìn rõ sơ sơ.

Cái khiến Thương Mai khiếp sợ là cuốn sách này không sử dụng phồn thể, mà là giản thể.

Cô nhanh chóng nhận ra những chữ này, trong sách viết ngoài Kinh có một ngọn núi, ngọn núi này tên là núi Hàn, trên núi Hàn có một cái ao gọi là ao quỷ hoặc ao thuốc, có hai người ở bên cạnh ao thuốc, một người là Thái hoàng Thái hậu Long Triển Nhan đã qua đời, một người khác là tỳ nữ A Xà của bà ta.

Trong sách chủ yếu giới thiệu tác dụng của ao thuốc, núi Hàn này chỉ gọi là núi Hàn, không phải núi Băng, mỗi gốc cây ngọn cỏ trên núi đều là thuốc, núi nước thâm nhập vào bên trong, từng giọt rơi vào chỗ thấp trũng tạo thành một cái ao, cái ao này là ao thuốc.

Nước trong ao thuốc có thể chữa khỏi tất cả trúng độc ngoại thương, dù người sắp chết ngâm một giờ trong ao thuốc cũng có thể khỏi hẳn.

Thương Mai đóng sách lại, trong lòng khiếp sợ không thôi.

Vì câu nói cuối cùng là ngâm trong ao thuốc một giờ, chứ không phải một canh giờ.

Đơn vị thời gian của nơi này là canh giờ, chứ không phải giờ.

Tim cô đập thình thịch, hỏi Liên thị: “Sao mẹ có cuốn sách này vậy?”

Liên thị đáp: “Trước kia kẹp trong cuốn thuật châm cứu, mấy ngày trước mới rơi xuống, mẹ bèn để riêng ra”.

“Long Triển Nhan này là ai?” Thương Mai hỏi.

Liên thị nói: “Long Triển Nhan, Long Thái hậu, sau đó được phong thành Thái hoàng Thái hậu, là mẫu hậu của Huệ Tổ, nhưng Huệ Tổ cũng không phải do bà ta sinh ta, chuyện của Long Thái hậu được người trong nhân gian bàn tán xôn xao, nhưng sách sử khá chính thống giới thiệu năm đó bà ta bị đưa vào cung tuẫn táng, nhưng Hoàng đế không muốn bà ta tuẫn táng, còn cho bà ta quyền lực cao nhất, cai quản hậu cung, còn giúp đỡ Huệ Tổ đăng cơ, buông rèm chấp chính, là một nhân vật cực kỳ lợi hại. Bà ta cũng không sinh con, ở bên Nhiếp chính vương năm đó là Mộ Dung Kình Thiên, bên cạnh bà ta thật sự có một thị nữ tên A Xà, sau khi bà ta hoăng thệ, A Xà cũng đã chết”.

Nói đến đây, Liên thị im lặng một chốc: “Trên phố cũng có lời đồn rằng Long thái hậu là yêu quái”.

“Yêu quái”. Thương Mai lắc đầu: “Chuyện này quá vô lý”.

Nhưng chuyện cô xuyên không vốn cũng rất vô lý rồi.

“Đúng vậy, thật sự rất vô lý, cho nên chẳng có mấy ai tin” Liên thị nói.

“Vì sao lại cho rằng Long Thái hậu là yêu quái?” Thương Mai tò mò hỏi, dân chúng sẽ không đồn đãi vô cớ, nhất định đã có chuyện gì đó.

Liên thị đưa cuốn sách nhỏ bà ta cầm trong tay ra, lật đến trang cuối: “Nhìn đi, trong bức tranh có một con rắn nhỏ”.

“Ở đây ạ?” Thương Mai tập trung nhìn vào: “Đây vốn là phần chữ ký mà”.

“Đúng vậy, hơn nữa năm đó trong cung có người nói nhìn thấy sau khi Thái hoàng Thái hậu hoăng thệ, A Xà biến thành một con rắn, cuốn cả thi thể của Thái hoàng Thái hậu đi luôn”.

Thương Mai không khỏi ngạc nhiên, đây là lời đồn trong cung ư? Sao trong cung có thể cho phép có lời đồn như vậy được?

“Trong cung không cấm mấy truyền thuyết như thế sao?” Thương Mai hỏi.

“Sao mà không cấm được? Năm đó Huệ Tổ đưa ra một quy định, ai bàn tán chuyện này ở trong cung lập tức chém đầu, như cứ cách ba năm sẽ có người ở trong cung đồn ra, lời đồn này cứ thế lan truyền”.

“Mỗi lần có người đồn ra đều sẽ nói như vậy sao?”

Liên thị lắc đầu: “Cái này mẹ không biết, dù sao đã biết bao nhiêu năm trôi qua, cũng đã hai mươi mấy năm rồi”.

“Mấy tuổi Huệ Tổ đăng cơ? Sau khi Huệ Tổ chết, tiên đế tại vị bao nhiêu năm? Hoàng đế hiện tại đã tại vị được bao nhiêu năm rồi?” Thương Mai hỏi.

“Hình như Huệ Tổ đăng cơ năm mười sáu tuổi, tuổi cộng lại là tám mươi mốt, có nghĩa là tiên đế đã sáu mươi hai, tiên đế kế vị mười hai năm băng hà, đến Hoàng đế bây giờ kế vị, cộng lại đã là mười bốn năm”.

Thương Mai sắp xếp năm lại: “Có nghĩa là lúc Long Thái hậu vào cung, chồng là Hoàng đế của Long Thái hậu đã chết, nâng đỡ Huệ Tổ đăng cơ, lúc Huệ Tổ chết cộng lại tuổi thiên địa nhân là tám mươi mốt, chính xác là chết lúc bảy mươi chín tuổi, từ khi Huệ Tổ băng hà đến nay đã là hai mươi sáu năm, nếu Long Thái hậu còn sống đã hơn trăm tuổi rồi”.

“Đúng vậy” Liên Thị tính toán một lát: “Đại khái là như thế”.

Thương Mai im lặng một lát rồi nói: “Có rất nhiều người có thể sống đến trăm tuổi”.

“Nhưng tang sự của Long Thái hậu năm đó vô cùng xôn xao, bà ta là chết rồi”. Liên thị phất tay: “Con không cần quan tâm mấy chuyện vụn vặt này, đây chỉ là dã sử thôi, chưa chắc là thật, dù có ao thuốc này, với thương thế của Nhiếp chính vương bây giờ cũng không thể đi lên được”.

“Mẫu thân, ngoài quyển sách này ghi lại ao thuốc, mẹ có từng đọc cuốn sách nào ghi lại không?” Thương Mai biết bà ta đọc nhiều sách vở, nếu là sách cả bà ta cũng chưa từng đọc thì có lẽ người khác cũng khó biết.

Thương Mai cũng hiểu mình đang muốn bất chấp tất cả khi hết hy vọng, vì theo hiểu biết của cô với thương tích của Mộ Dung Khanh, hắn không thể nào qua khỏi cửa ải này được, quan trọng là mất máu quá nhiều.

Tuy nói tin tưởng ao thuốc gì đó rất không phù hợp với lý luận của y học hiện đại.

Nhưng cô cũng từng nghiên cứu Đông y, biết trên đời này mỗi một cành cỏ phiến lá giọt nước đều có thể là thuốc, huyền diệu khó nói nên lời.

Hơn nữa nếu địa chất, không khí, thảo dược có thể phối hợp với nhau, có thể trở thành nước thánh chữa thương giải độc cũng không phải không có khoa học.

Liên thị ngẫm nghĩ một lát: “Chưa từng nghe nói đến ao thuốc, nhưng từng nhìn thấy ao quỷ trên sách, quyển sách từ triều Đại Hưng từng ghi lại ao quỷ này, nói lúc đầu núi Hàn không được gọi là núi Hàn, gọi là núi gì thì mẹ không nhớ, lúc đó có một thầy thuốc tên Lâm Hải Hải, là một cô gái mở trạm xá trong Kinh thành, lúc đó rất nhiều cục bán thuốc đều nâng giá thảo dược, nàng ta đa số là chữa bệnh từ thiện, bèn gieo trồng thảo dược trên đất hoang trên đỉnh núi, đỉnh núi này chính là núi Hàn”.

“Vương triều Đại Hưng thật sự có thầy thuốc Lâm Hải Hải…” Thương Mai khựng người lại, Lâm Hải Hải? Cái tên này thật quen quá.

Lâm Hải Hải, cháu gái của giáo sư Lâm, cô ấy đã chết rồi mà…

Trời ạ, đừng nói đã xuyên không đến vương triều Đại Hưng gì đó kia nhé?

Trước kia nếu có người nói với cô chuyện xuyên không, có đánh chết cô cô cũng không tin, nhưng sau khi mình xuyên không, lại thấy ai cũng giống xuyên không vậy.

Tính tình của Mộ Dung Tráng Tráng kia ngay thẳng, không câu nệ tiểu tiết như thế, dù ở trong thời đại này, cô cũng nghi ngờ là xuyên không.

Thương Mai cố gắng khiến mình tin tưởng trên thế giới thật sự có ao thuốc, như vậy Mộ Dung Khanh vẫn còn cứu được.

Nhưng dù sao cô cũng là một người lý trí, tuy nghe Liên thị nói nhiều như thế, còn nhìn thấy tài liệu, nhưng cũng không đủ thuyết phục cô hoàn toàn tin vào chuyện này, cho nên cô cũng không thể thật sự kêu mọi người đưa Nhiếp chính vương đến núi Hàn được.

Tuy, tuy quyển sách này sử dụng chữ giản thể, còn lấy đơn vị thời gian là giờ, nhưng vẫn không đủ để cô đưa ra quyết định này.

Mà quan trọng nhất là những người khác không biết ao thuốc, chỉ biết núi Hàn, một khi đến núi Hàn mà không có ao thuốc này, cô thật sự là tội ác tày trời.