Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ

Chương 793



CHƯƠNG 793: CHÓ CÙNG RỨT GIẬU

Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn A Xà cô cô: “Cô cô, người không cần nói nữa, trẫm hôm nay bất luận như nào đều phải gặp Thái hoàng thái hậu.”

“Vậy ngươi là quyết định thoái vị rồi sao?” A Xà cô cô hỏi.

“Trẫm không thoái vị.” Ông ta từng nghĩ rồi, ông ta hiện nay đang tuổi trẻ khí thịnh, sẽ không đem hoàng vị cho bất kỳ ai, ông ta không thể thoái vị, cho dù là làm Thái Thượng Hoàng, cũng không được.

“Vậy ngươi gặp Thái hoàng thái hậu cũng không có kết quả tốt gì, vẫn trở về đi.” A Xà cô cô giọng điệu cũng lạnh đi.

“Tại sao nhất định muốn trẫm thoái vị chứ? Trẫm chỉ muốn hỏi Thái hoàng thái hậu một câu, ép trẫm như thế, có xứng với tổ tiên của Mộ Dung gia không?” Hoàng đế đột nhiên đanh giọng nói.

Một cái bát sứ men trắng từ trong điện bay ra, ‘choang’ một tiếng, liền vỡ thành mấy mảnh, kèm theo tiếng thở dốc, Thái hoàng thái hậu tức giận nói: “Lăn vào đây!”

Tay của Hoàng đế, rõ ràng run rẩy, sau đó quỳ đi vào.

Trong điện, Thái hoàng thái hậu ngồi ở trên ghế, một gương mặt phủ đầy băng sương, đáy mắt bắn ra lửa giận ngập trời, bà ta phủ đầu hỏi: “Ngươi ngược lại nói thử, ai gia ép ngươi như nào? Rồi làm sao không thể ăn nói với tổ tiên của Mộ Dung gia?”

Hoàng thượng đau thương nói: “Lão tổ tông, ta là người mà người nhìn lớn lên, người sao có thể giương mắt nhìn ta chết?”

“Rồi như nào? Huệ tổ và phụ hoàng ngươi đều là người mà ai gia nhìn trưởng thành, bọn họ sẽ không biết ai gia có thể cứu bọn họ sao? Bọn họ từng có nửa phần cầu xin ai gia chưa? Thế gian này, ai sẽ không chết chứ? Dựa vào đâu ngươi lại là người đặc biệt? Ngươi hiện nay không muốn chết, 10 năm sau thì sao? 20 năm sau thì sao? Ngươi tóm lại rồi sẽ tới lúc phải chết, đến lúc đó ngươi cầu xin ai?”

Hoàng đế ương ngạnh nói: “Trẫm chỉ biết, cho dù là bách tính trong nhà bình dân bị bệnh, trong nhà thà táng gia bại sản cũng phải cứu chữa, tại sao người có thể nhẫn tâm như vậy?”

“Nhẫn tâm? So với ngươi, ai gia nhẫn tâm gì chứ? Được, nếu ngươi đã muốn biết tại sao, vậy ai gia nói cho ngươi biết, từ ngày ngươi sinh ra, ai gia đã biết tuổi thọ của ngươi, ai gia có thể vì ngươi kéo dài tuổi thọ, nhưng, tiền đề là ngươi không thể là Hoàng đế, ai gia vào lúc ngươi hiểu chuyện, đã từng vài lần hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý bình thường cả đời không? Ngươi nói không nguyện ý, ngươi muốn làm Hoàng đế, mỗi một người đều phải chịu trách nhiệm với sự lựa chọn của mình, ngươi nếu đã chọn làm Hoàng đế, lựa ở nơi lạnh nhất thì phải thản nhiên chấp nhận số mệnh của bản thân, cho dù là hiện nay, ai gia hỏi ngươi có nguyện ý thoái vị không, cũng là đang cho ngươi cơ hội, nếu ngươi thoái vị, không phải là Đế vương, ai gia cứu ngươi, còn không tính là hành vi trái lẽ trời, nhưng ngươi một bên muốn Đế vị, một bên lại muốn sống lâu trăm tuổi, đâu có chuyện dễ dàng như vậy? Ngươi cũng nghĩ ở đây làm loạn, ép điên ai gia, kết cục của ngươi sẽ càng thảm.”

Hoàng đế khẽ lắc đầu: “Tất cả, đều là lão tổ tông lời qua loa lấy lệ với trẫm, trẫm không tin, nếu lão tổ tông có thể kéo dài tuổi thọ cho trẫm thì việc gì phải kéo theo cả Đế vị chứ? Trẫm đã đăng cơ làm Hoàng đế nhiều năm như vậy, cái này không liên quan tới tuổi thọ, mọi thứ đều không có liên quan tới tuổi thọ, trẫm cho rằng, chỉ cần lão tổ tông nguyện ý cứu trẫm, chính là phúc khí của bách tính Đại Chu, chỉ xem lão tổ tông có thật sự thương yêu trẫm không.”

Thái hoàng thái hậu tức tới nỗi bật cười: “Ngươi ngược lại nhấc bản thân rất cao, xem ra, nhiều ngày như vậy ngươi không những không có phản tỉnh, ngược lại càng chấp mê bất ngộ.”

Hoàng đế trầm giọng nói: “Nếu lão tổ tông không nguyện ý cứu trẫm, trẫm cũng không thể miễn cưỡng, nhưng, trẫm trước khi băng hà, sẽ hạ chỉ dùng tội thông địch giết chết Nhiếp Chính Vương và An Thân Vương.”

“Thông địch sao?” Sự giận dữ trên mặt Thái hoàng thái hậu bỗng thu lại, lộ ra một nụ cười, chỉ là, hàm răng trắng đó, lại khiến người ta cảm thấy như gặp ác quỷ.

“Cấu kết với Bắc Mạc, ý đồ nuốt chửng Đại Chu ta.” Hoàng đế đè nén sự hoảng sợ trong lòng, dứt khoát nói.

A Xà cô cô không nhịn được nói: “Ngươi có chứng cứ?”

“Không cần chứng cứ, lời của trẫm, chính là thánh chỉ.” Ông ta nói xong, lạnh lùng mỉm cười: “Dù sao, trẫm đều sắp chết rồi, không kéo theo mấy cái đệm lưng thì làm sao cam lòng? Giang sơn này, không thể rơi vào trong tay của hai người bọn họ.”

“Ngươi hận hai đệ đệ của ngươi như vậy sao?” Thái hoàng thái hậu rất lạnh lòng, một người tốt đẹp sao lại biến thành như này rồi? Bà ta ban đầu là thật sự mắt mù rồi.

“Nói thẳng, không hận, trẫm vẫn quý bọn họ, nhưng trẫm không thể để bọn họ trở thành tai họa của Đại Chu, có hai người bọn họ ở đây, cuộc tranh đoạt Đại Chu này sẽ không ngừng lại.”

“Thu lại vẻ mặt giả dối của ngươi lại đi, ai gia nhìn mà buồn nôn.” Thái hoàng thái hậu nặng nề thở dài: “Ngươi đánh chủ ý gì, ai gia rất rõ, ngươi chẳng qua là đang ép ai gia cứu ngươi, vẫn là câu nói đó, nếu tìm được Thương Mai, nàng ta sẽ cứu ngươi, nếu không tìm được nàng ta, cái chết nằm trong tay lão bát, ngươi cũng chết theo đi.”

“Vậy thì, lão tổ tông là quyết ý mặc kệ sống chết của lão thất và nhị đệ rồi sao?” Hoàng đế ép hỏi.

Thái hoàng thái hậu bỗng bật cười, nhìn chằm chằm ông ta: “Hoàng đế, ngươi có phải cảm thấy ai gia không quản triều chính đã lâu, người trong triều chỉ nghe lời của ngươi, chứ không nghe lời của ai gia phải không? Hoặc cho rằng ai gia không thể giam lỏng một Hoàng đế bị bệnh trong người?”

“Lão tổ tông nếu nguyện ý cõng tội danh đảo loạn kỷ cương phép nước giết hại quân vương, trẫm cũng hết cách.” Hoàng đế lạnh mặt nói.

Lời đã nói ra, nhưng trong lòng ông ta rất chắc chắn, bà ta sẽ không.

Bà ta đời này, xem trọng nhất là lời hứa với Nhiếp Chính Vương Kình Thiên.

Hơn nữa ngôi vị Hoàng đế này của ông ta, cũng là bà ta lúc đầu chính tay nâng đỡ, bà ta sẽ tự vả miệng mình sao? Nếu bà ta nguyện ý làm như vậy, sớm đã đem mọi thứ dẹp yên rồi, đâu cần ở trong cung nhiều ngày như vậy?

Chỉ là, lần này, ông ta lại đoán sai rồi.

Nghe thấy Thái hoàng thái hậu từ từ nói với A Xà cô cô: “Lập chỉ, Hoàng đế Đại Chu bệnh nặng, Ngự y đã hết cách, đã sắp ra đi, quan viên từ nhất phẩm trở lên vào cung hầu, lắng nghe di mệnh.”

Sắc mặt của Hoàng đế khẽ thay đổi: “Người… lão tổ tông là muốn trẫm chết?”

Thái hoàng thái hậu sắc mặt lạnh lùng nói: “Không phải là ai gia muốn ngươi chết, mà ngày chết của ngươi đã tới, quan viên vào cung, cũng sẽ không nghe được di mệnh của ngươi, cái bọn họ nghe được, đều là ý của ai gia, có điều là mượn thánh chỉ của ngươi truyền ra mà thôi.”

Hoàng đế bỗng ngồi sụp trên đất, sắc mặt trắng như tuyết, đột nhiên, cười ha hả như điên, cười tới mức mất kiểm soát: “Hay, hay, lão tổ tông, người đã khiến trái tim của trẫm lạnh giá.”

Ông ta từ từ đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài, Lộ công công ở ngoài cửa nghe cũng khó chịu, liền vội đi tới đỡ: “Hoàng thượng!”

“Cút!” Hoàng đế đẩy ông ta ra, ánh mắt như máu, giận dữ nói: “Trẫm không cần bất cứ ai đỡ.”

Lộ công công thương thế vốn còn chưa khỏi hoàn toàn, hiện nay bị ông ta đẩy một cái như vậy, cả người lăn xuống thềm đá, trán rỉ ra máu tươi.

Hoàng đế vội đi tới.

“Thật sự muốn truyền chỉ sao?” A Xà cô cô hỏi.

Thái hoàng thái hậu mặt mày lạnh lùng nói: “Ngươi nói xem?”

A Xà cô cô không lên tiếng, cũng không hành động, chỉ mang vẻ mặt trầm tư.

Lát sau, bà ta ngẩng đầu: “Người ép hắn như vậy, thiết nghĩ, Hi Vi Cung này không quá một nén nhang thì sẽ bị bao vây.”

“Ai gia chỉ là muốn biết, hắn có thể làm được tới mức nào!” Thái hoàng thái hậu rất giận dữ, bà ta cho ông ta cơ hội lần nữa, ông ta lại không từng trân trọng, nếu hôm nay không phải là nói muốn lão thất chôn cùng, bà ta sẽ không làm như vậy.

Thoái vị, khó như vậy sao?

Đế vị này, thật sự quan trọng hơn mọi thứ sao?

Như A Xà cô cô đoán, quả thật không tới thời gian một nén nhang, liền nghe thấy tiếng bước chân của lượng lớn cấm quân vang lên, Đông Các này, lúc này bị bao vây chặt chẽ.