Vương Phi Dựa Bàn Tay Vàng Cười Lui Tình Địch

Chương 34: Không Còn Sống Lâu Nữa





"Bây giờ làm sao ạ? Chủ tử đổi ý rồi sao?"
Vân Sơ tiếp nhận quạt tròn từ tay Mộc Vân Cẩm, cùng đặt nó và quạt của mình lên một bên ghế.
Gió mạnh nổi lên, cuồn cuộn thổi bay đám lá khô trên mặt đất quay cuồng trong không trung, cát bụi chợt bay mù mịt làm cay mắt người.
Mộc Vân Cẩm đứng ở đất trống trong viện, ngẩng đầu lên nhìn đám mây đen đang ùn ùn kéo tới.

Tiếng nói của nàng kèm theo tiếng mưa rơi trên đất tiêu tán ở trong gió.
"Nếu như Vương gia có thể từ bỏ hết trắc phi trong phủ, ta có thể suy nghĩ lại..."
Lúc Thẩm Diệu Thần thi triển khinh công trở về, bên tai ngoài tiếng gió gào thét và mưa rơi ra còn có cả mấy câu nói ý vị sâu xa của Mộc Vân Cẩm.

Thời gian dần trôi qua, trời bắt đầu chuyển lạnh, giữa hè trong lúc vô tình đã trôi qua lặng lẽ.
Lúc Mộc Vân Cẩm còn đang sầu lo liệu Hoàng thượng có truy cứu chuyện Bạch Nguyệt Di trúng độc không thì Thẩm Diệu Thần đã mang đến cho nàng một tin tức không tệ.
Thẩm Ngọc Thư ở trước mặt Hoàng thượng và Quý phi nương nương chủ động thừa nhận chuyện hạ độc mưu hại Bạch Nguyệt Di, giá họa cho nàng.
Có điều việc này vẫn chưa lộ ra ngoài, cho nên các đại thân và các ngôn quan (1) không biết tới việc này.
(1) ngôn quan: đại khái là những người chịu trách nhiệm giúp Hoàng đế sửa điều lỗi, chữa điều lầm, biểu dương điều thiện.

Bên cạnh đó những vị quan này còn giúp Vua giám sát các quan viên, hặc tội những ai tham nhũng, lạm quyền, phạm luật...
Hoàng thượng nể tình Thẩm Ngọc Thư tuổi còn nhỏ quá, lại thêm Quý phi nương nương đã cầu xin thương tình nên lựa chọn cách nhân nhượng cho khỏi phiền, còn ban thưởng cho Bạch Nguyệt Di nhiều dược liệu quý báu, để cho nàng ta ở trong phủ điều dưỡng thân thể, coi như là bỏ qua quá khứ.
...
Hoa viên phía sau Vương phủ là cảnh cây cối trù phú, những đóa hoa càng thêm phần quyến rũ xinh đẹp dưới nắng ban mai, cái mát mẻ ngày thu từ lâu đã đi vào lòng người.

"Mấy ngày nay tẩu tẩu đều trốn ở trong Yêu Nguyệt Cư đóng cửa không ra, chắc hẳn kỹ năng vẽ đã tiến bộ rất nhiều rồi".
Thẩm Ngọc Thư đi tới, trên mặt mang theo ý cười, không còn mang khí chất âm lệ hận thù từ trong xương tủy như xưa nữa mà còn có vẻ đẹp đẽ hoạt bát như đúng tuổi của hắn.
Vốn dĩ Mộc Vân Cẩm tự nhận bản thân không có tài hội họa, dù cho Vương gia có mời họa sĩ giỏi nhất hoàng cung tới phủ thì kỹ năng vẽ của nàng cũng rất khó mà tiến bộ.
Chính là bùn nhão không dính lên tường được, đây là đánh giá khách quan chân thật nhất của Mộc Vân Cẩm đối với kỹ năng vẽ của mình.
Mộc Vân Cẩm ho nhẹ vài tiếng, nét mặt mang theo vài phần xấu hổ khó tả.
"Ừm...Ly Vương điện hạ trông có vẻ hào hứng nhỉ? Ta chỉ là tới hoa viên giải sầu một chút mà cũng có thể gặp được Ly Vương điện hạ".
"Tẩu tẩu nói phải, mới sáng sớm, sợ không phải là do tẩu tẩu lười biếng nên mới tới hoa viên đó chứ! Dù sao thì họa sĩ mà nhị ca đặc biệt cất công tìm kiếm vì tẩu tẩu cũng sắp vào phủ rồi".
"Cái gì? Không phải họa sĩ ở trong cung mỗi ngày đều tới phủ dạy vẽ sao? Nghe khẩu khí của Ly Vương điện hạ thì Vương gia lại đổi họa sĩ mới rồi sao?"
"Ta cũng không rõ lắm, nhưng mà sau khi tẩu tẩu cho tất cả những họa sĩ giỏi trong cung đều được thưởng thức qua...kỹ năng vẽ động lòng người, nhị ca đã quyết định mở một con đường khác, đặc biệt vì tẩu tẩu tìm một họa sĩ khác tới dạy tẩu tẩu vẽ".
"Phiền Vương gia hao tâm tổn trí vì ta rồi".
Nói xong, Mộc Vân Cẩm đột nhiên cảm thấy xấu hổ không chịu nổi.

Vẽ tranh nàng không có thiên phú, học thế nào cũng đều vô dụng.
Vân Sơ ở một bên mím môi cười cười.

Họa sĩ trong cung mà Vương gia mời tới cũng coi như là dốc lòng dốc dạ ra truyền dạy rồi, thế nhưng chủ tử nhà mình lại không có thiên phú đó.
Mộc Vân Cẩm liếc nhìn Vân Sơ, Vân Sơ lập tức nén cười im lặng.
"Đa tạ Ly Vương điện hạ đã giải quyết chuyện Bạch trắc phi trúng độc, bằng không nếu để Hoàng thượng triệu kiến thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa".
"Tẩu tẩu lo lắng quá mức rồi.

Họa do ta gây ra thì tự ta sẽ giải quyết, sẽ không làm liên lụy tới tẩu tẩu".
Thẩm Ngọc Thư nói năng vô cùng thành khẩn, không còn cái vẻ hoành hành ngang ngược như thường ngày nữa, như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
"Khoảng thời gian này Ly Vương điện hạ thay đổi nhiều quá, sao không trêu chọc ta giống như trước đây vậy? Còn nói từng gặp ta ở một nơi đầy hoa bướm như Túy Tiên Lâu nữa.
"Tẩu tẩu cứ nói đùa, tẩu tẩu cứ coi như trước đây là do ta không hiểu chuyện, mong tẩu tẩu tha thứ cho".
Khuôn mặt của Thẩm Ngọc Thư nhất thời nóng lên.

Đi qua khoảng thời gian bị thù hận che mờ hai mắt, chợt nhận ra tất cả những người ở quanh Thẩm Diệu Thần đều bị hắn trêu chọc hãm hại một phen.
Lần này hắn đã ý thức được lỗi lầm của mình, lại biết được người trước mặt là người định mệnh mà quốc sư đã nói, Thẩm Ngọc Thư thấy mình không thể đối nghịch được với trời.
"Mấy ngày trước quốc sư tới trong phủ tìm nhị ca nghị sự, ta có nghe được vài câu.

Liệu tẩu tẩu có vì tiếp nhận năng lực của ta mà..."
Nói đến chỗ này, Thẩm Ngọc Thư thoáng dừng một chút, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Trên mặt vốn dĩ còn treo nụ cười nhạt giờ đây cũng trở nên yên lặng.
"Mà gì...?"
Mộc Vân Cẩm cúi người xuống, những đóa hoa tươi thơm ngào ngạt phả vào trong mũi.

Nàng hơi híp mắt, làm như vô cùng hưởng thụ cảm giác được hương hoa vây quanh.

Thẩm Ngọc Thư nhìn nữ nhân có thể sánh với hoa kia, không đành lòng nói tiếp.
"Ngươi nghĩ rằng ta vì tiếp nhận năng lực vẽ tranh thao túng vận mệnh của ngươi cho nên mới không còn sống được lâu nữa sao?"
"Ừm, mặc dù quốc sư không nói như vậy, nhưng ta cho rằng như thế".
"Vậy ngươi có nghĩ tới việc ta đến với thế giới này là bước ngoặt của mọi chuyện không?"
"Tẩu tẩu nói thế có ý gì?"
Thẩm Ngọc Thư cực kỳ khó hiểu, nhưng không nghĩ ra được khả năng nào khác.
Mộc Vân Cẩm sớm đã cho hai người Vân Sơ Vân Tấn lui xuống, cho nên lúc này nói năng cũng không cố kỵ gì.
"Ta cũng giống như ngươi.

Ngươi gặp tai nạn ngoài ý muốn nên hồn xuyên vào cơ thể của Ly Vương điện hạ, còn ta..."
Thẩm Ngọc Thư chẳng bao giờ nghĩ tới bí mật mà bản thân luôn giấu kín lại bị người khác biết được, cho nên lúc này sắc mặt hắn vô cùng khó coi, trong lòng bàn tay đổ mồ hôi như suối, tim không tự chủ mà đập nhanh, đột nhiên cảm giác như bị đè nén thở không ra hơi.
Mộc Vân Cẩm cong khóe môi, cười thật bình thản, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú người trước mắt.
"Còn ta lại là một linh hồn tới từ thế giới khác, xuyên vào cơ thể con gái Thừa tướng giống như ngươi.

Con gái của Thừa tướng lúc còn nhỏ vì bị bệnh triền miên, nằm trên giường bệnh lâu ngày nên đã không sống được bao lâu, sau khi hồn nàng ấy rời đi thì ta nhập vào cơ thể của nàng ấy, thay nàng ấy sống tiếp quãng đời còn lại".
Mộc Vân Cẩm nói liên tục như đang kể về trải nghiệm của người khác chứ không phải chính mình, Thẩm Ngọc Thư có lẽ là người đầu tiên biết được lai lịch thực sự của nàng.
Cũng có lẽ là bởi vì hai người có chút giống nhau nên có cảm giác tâm đầu ý hợp.
Thẩm Ngọc Thư ngây người tại chỗ, vẻ mặt cứng ngắc, muốn nói gì đó nhưng lời nói đến đầu môi lại không phát ra được.
"Thật ra ngươi không cần phải kinh ngạc.

Chí ít ngươi đã biết được một điều, ta không còn sống lâu nữa hoàn toàn là do số mệnh, không liên quan gì tới ngươi cả.

Nhưng ta cũng có cách để sống lâu hơn nữa, cho nên những tháng ngày sau này còn phải nhờ Ly Vương điện hạ có thể phối hợp với tất cả hành động của ta, chúng ta có thể làm bạn tốt cùng nhau sống sót".
Mộc Vân Cẩm ngẩng đầu khỏi khóm hoa, trong đôi mắt rạng ngời rực rỡ tràn đầy ánh sáng tự tin.
Ánh mặt trời chiếu trên đỉnh đầu nữ nhân, giống như một ánh sáng thánh khiết bao phủ lấy nàng, khiến nàng giống như một tiên nữ hạ phàm.
"Nhị ca có biết chuyện không?", Thẩm Ngọc Thư nghĩ tới Thẩm Diệu Thần đầu tiên.
"Có thể có, cũng có thể không, nhưng việc này có liên quan gì đâu?"
"Nhưng rõ ràng nhị ca đã có tình đậm..."
Bốn chữ "có tình đậm sâu" còn chưa được nói hết, Thẩm Diệu Thần chẳng biết từ lúc nào đã đứng ở bên cạnh một ngọn núi giả.
Mộc Vân Cẩm cũng không biết hắn đã nghe được bao nhiêu phần đối thoại giữa nàng và Thẩm Ngọc Thư, nhưng việc này ngay cả Quỷ Mị cũng có thể dùng thuật bói toán để bói ra thì không cần bàn đến quốc sư đại nhân.
"Nhị ca..."
Trên mặt Thẩm Ngọc Thư là một mảnh mờ mịt, không biết bây giờ bản thân có nên rời đi hay không.
"Ừm, mới sáng sớm sao đã ra đây rồi?"
Trong lúc nhất thời Mộc Vân Cẩm cũng không biết Thẩm Diệu Thần đang nói với mình hay là với Thẩm Ngọc Thư.
Thẩm Ngọc Thư cứng đờ nghiêng người sang, tựa như không dám nhìn thẳng vào đôi mắt âm trầm của Thẩm Diệu Thần, ánh mắt Thẩm Ngọc Thư là vẻ thấp thỏm không yên.
Thẩm Diệu Thần có thể chấp nhận việc những người thân của hắn đều không phải là người của thế giới này sao?
"Vương gia đang hỏi thiếp hay Ly Vương điện hạ?"
Mộc Vân Cẩm là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí nặng nề.


Hắn có nghe được hay không cũng không quan trọng lắm.
Giữa hai hàng lông mày của Thẩm Diệu Thần là vẻ lạnh lùng uy áp, trầm tĩnh như tuyết, đen nhánh mà lạnh nhạt.
"Tất nhiên là Vương phi rồi".
Thẩm Ngọc Thư len lén liếc nhìn hai người, bầu không khí lúc này trong nháy mắt như đang ở trên tảng băng vậy, hai người tựa hồ đang ở trong thế giằng co.
"Bình thường thiếp không thể dậy sớm, nhưng hôm nay sắc trời khá đẹp, thiếp không có chuyện gì nên đi dạo một chút".
Mộc Vân Cẩm nhíu mày, làm như không thèm để ý đến việc Thẩm Diệu Thần có nghe được cuộc đối thoại giữa mình và Thẩm Ngọc Thư không.
Thẩm Diệu Thần vẫn duy trì vẻ trầm mặc như trước, trong ánh mắt là vẻ phức tạp lẫn lộn, còn có cả một tia đau thương không nói nên lời.
"Nàng..."
Mộc Vân Cẩm như hiểu ra điều gì đó, chắc chắn hắn đã nghe được.
"Vương gia muốn nói cái gì?"
"Nàng thật sự không còn sống lâu nữa sao? Còn nói là sẽ có cách xoay chuyển?"
"Thiếp không còn sống lâu nữa là sự thật, còn sự tình có thể xoay chuyển hay không thì lại là chuyện khác.

Vương gia không sợ thiếp sao?"
Sợ sao? Hắn càng sợ người trước mặt sẽ như một cơn gió mát biến mất khỏi thế gian này.
Thẩm Diệu Thần tự nhiên lắc đầu, hắn chưa từng sợ, hơn nữa Thẩm Ngọc Thư cũng tồn tại như thế.
Trước đây nghe quốc sư nói về lai lịch chân chính của Thẩm Ngọc Thư, lúc đó hắn chỉ khó có thể tin được đương kim Hoàng thượng thật sự quá mức tàn bạo bất nhân.

Ông ta nắm trong tay quyền lực tối cao vô thượng nhưng chưa từng tạo phúc cho muôn dân bách tính, ngược lại còn càn rỡ làm ra những việc không có tính người.
"Từ trước đến nay bản vương không tin vào ma quỷ thần thánh.

Vương phi chính là thê tử mà bản vương dùng kiệu hoa tám người nghênh về Vương phủ, cưới hỏi đàng hoàng.

Bản vương cũng chỉ tin vào những gì mắt mình đã thấy, ý trung nhân của bản vương bây giờ là người sống sờ sờ".
Mộc Vân Cẩm đã từng đoán Thẩm Diệu Thần đã sớm biết lai lịch của Thẩm Ngọc Thư, cho nên mới muốn thân cận với Thẩm Ngọc Thư.

Nhưng khi Thẩm Ngọc Thư làm ra những chuyện hoang đường, Thẩm Diệu Thần lại tận lực giải quyết hậu quả thay cho hắn.
Nếu Thẩm Ngọc Thư là con của mẫu phi Thẩm Diệu Thần, sau khi bị Hoàng thượng dùng biện pháp tàn ác dìm cho chết đuối, hồn xuyên vào cơ thể Ly Vương điện hạ thì nói đi nói lại, Thẩm Ngọc Thư cũng coi như ca ca của Thẩm Diệu Thần.

Dù sao Thẩm Ngọc Thư ra đời trước tám năm, từ mặt tinh thần mà nói cũng coi như là huynh đệ cùng mẹ khác cha..