Chờ khi Bắc Minh Thần vừa chết, nàng là người cao quý nhất ở Thần vương phủ này. Đến lúc đó, chim bay trên trời hay cá bơi trong nước chẳng phải tùy ý mặc nàng nuôi hay sao.
Như vậy, tổ chức tình báo của nàng sẽ lớn mạnh, cuộc sống mỗi ngày nhận một đấu vàng quá thoải mái.
Bọn thị vệ thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Phật Tịch, ai cũng vô cùng xấu hổ. Bọn họ còn tưởng rằng vương phi ước gì vương gia c.h.ế.t sớm một chút, thì ra vương phi mới là người quan tâm vương gia nhất.
"Vương phi."
"Vương phi."
Phật Tịch hoàn hồn nhìn sang.
"Vương phi, người phải giữ gìn sức khỏe, nhất định vương gia sẽ khá hơn."
Sắc mặt Phật Tịch đen lại, ai muốn hắn khá hơn chứ.
Nhìn tình hình này có lẽ không cần nàng ra tay, nhưng vẫn phải giả vờ một phen, thất hồn lạc phách nói: "Chờ khi vương gia tỉnh hãy đến gọi ta."
Nói xong, nàng để lại bóng lưng tiêu điều mất hồn phách rời đi.
Bọn thị vệ: "..." Vương phi yêu vương gia như thế, nhất định vương gia phải khỏe lại.
*
"Vương phi, vương gia hôn mê hai ngày rồi!"
"Bây giờ ngài ấy tỉnh chưa?"
"Vẫn chưa, đại phu nói vương gia sắp không được rồi."
"Cái gì?"
Phật Tịch vụt đứng lên, quay người đi ra ngoài phòng, sắp không che giấu được nụ cười trên mặt.
Cuối cùng cũng chờ được rồi.
Quản gia ở sau lưng hô: "Vương phi, người chậm chút đã." Vương phi yêu vương gia như thế, hi vọng vương gia sẽ bình an vô sự.
Phật Tịch đi rất vội, nếu chậm chút nữa thì t.h.i t.h.ể sẽ lạnh mất.
Quản gia ở sau lưng vội nói: "Vương phi, vương phi."
Phật Tịch bất đắc dĩ dừng lại, xoay người, giọng nói hơi hưng phấn kích động quá mức: "Chẳng phải nói vương gia sắp không xong rồi à, ông đi nhanh chút đi."
Quản gia nhìn cửa phòng bên trái, chẳng lẽ đây không phải là viện của vương gia à?
Ông ta chỉ vào cánh cửa kia, nhát gan nói: "Chẳng phải vương gia tịnh dưỡng ở đây à?"
Phật Tịch há miệng, trong phút chốc không biết nói gì để làm dịu xấu hổ, khẽ ho nhẹ: "Buổi sáng nhiều sương mù quá nên không nhìn rõ, đi qua thôi."
Quản gia chỉ nghĩ rằng vương phi quá lo lắng cho vương gia, cho nên hơi không tập trung: "Xin vương phi nén bi thương."
Phật Tịch hít sâu một hơi: "Ta sẽ cố khống chế bản thân."
Nàng đi thẳng đến gian phòng, nghển cổ lên quan sát, chỉ thấy sắc mặt Bắc Minh Thần tái nhợt nằm ở trên giường, trên cánh tay cắm đầy ngân châm.
Phật Tịch mím chặt môi, cắn chặt răng ép buộc mình không được bật cười lên tiếng.
[Nhịn xuống, nhịn xuống, nhất định không thể cười ra tiếng.]
Bắc Minh Thần nằm ở trên giường, nghe thấy âm thanh này lông mi khẽ run, muốn mở to mắt nhưng dường như đang rơi vào giấc mộng.
Phật Tịch thấy đại phu rút ngân châm ra, khẽ hỏi thăm: "Vương gia sao rồi?"
Đại phu cắm ngân châm vào trong túi, đứng lên lắc đầu.
Phật Tịch vô cùng sung sướng, nhưng sợ người khác nhìn ra manh mối nên mím chặt môi, không nhịn được "Hì hì" mấy tiếng, vội đưa tay che mặt lại.
Quản gia nhìn thân thể Phật Tịch run lên, thỉnh thoảng vang lên tiếng hì hì, trong lòng chua xót không thôi.
Ôi, tạo hóa trêu ngươi.
Phật Tịch nhéo mình một cái, trong nháy mắt nước mắt ngập hốc mắt, chậm rãi thả tay xuống ngẩng đầu lên, thâm tình bi thương nói: "Đại phu, vương gia còn cứu được không?"
Đại phu lắc đầu, chậm rãi nói: "Vương gia đã không sao nữa, mấy ngày nữa sẽ tỉnh lại."
Phật Tịch vừa vui vẻ được một nửa đã rơi vào vực sâu vạn trượng, không thể tin được nhìn về phía đại phu, giọng nói run sợ: "Chẳng phải ông nói vương gia sắp ngủm rồi à?"
Đại phu thở dài một hơi: "Lúc đó vương gia bị vương phi chọc giận ngất đi, hơi thở yếu ớt nên lão phu mới chẩn không ra bệnh.
Phật Tịch thở không nổi, chỉ vào đại phu hồi lâu sau mới nói: "Ông nói chuyện phải chú ý chút, gì mà ta làm vương gia giận ngất xỉu. Rõ ràng bệnh cũ của ngài ấy tái phát mà."