"Xin lỗi, không phải ta cố ý làm phiền ngươi ngủ, ta rất vội, ngươi đi với ta một chuyến đi!"
Husky vẫn tỏ vẻ hờ hững, uể oải nằm rạp trên mặt đất.
Phật Tịch hơi tức giận nhưng lại không dám trút giận, đành phải dịu dàng năn nỉ nó.
"Chó ngoan, đi theo ta đi!"
"Gâu... Hai thị nữ của tỷ đâu?"
"Ta cho các nàng đi ngủ rồi."
Phật Tịch thấy Husky vẫn lười đi, nàng vẫn kìm nén lửa giận đi lên trước, túm hai chân trước của con Husky chậm rãi kéo nó đi.
Husky tỏ vẻ không thiết sống nữa.
Sau khi kéo được một đoạn, dường như vết thương đang lành trên bả vai Phật Tịch bị xé rách, truyền đến từng cơn đau. Nàng ném chân chó trong tay, một tay che vai thở dốc nói: "Ngươi có thể tự đi được không?"
Husky bất đắc dĩ chậm chạp ngồi thẳng lên lắc lư đi về phía trước.
"A.. Á.. A...Hu..."
Không biết từ nơi nào vang lên tiếng quỷ khóc sói gào, Husky bị dọa nhảy ra phía sau Phật Tịch né tránh.
Phật Tịch dừng bước, cẩn thận lắng nghe tiếng kia, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, bị hù đến mức sắc mặt tái nhợt.
"Chó... Chó... Đây... Đây là... Âm thanh gì?"
"Gâu gâu... Quỷ, đây là... Con nữ quỷ kia!"
Thân thể Phật Tịch run lên, bị dọa dùng sức kéo hai lỗ tai của Husky.
Con mẹ nó, nàng ở phủ Thần vương hơn nửa năm chưa từng gặp quỷ, Bắc Minh Thần vừa về đã có quỷ đến.
Husky bị nàng kéo đi như thế cũng trở nên căng thẳng, đôi mắt như chuông đồng nhìn xung quanh.
"A... Á... A aa..."
Âm thanh kia lại vang lên.
Lông chó Husky dựng đứng, cảm giác chân chó ướt sũng, cúi đầu nhìn lại, nó sợ đến mức tè tại chỗ.
"Gâu gâu... Má ơi, mau cứu chó."
Nói xong, nó dùng sức rụt lỗ tai lại, điên cuồng chạy về phía sau, trong miệng phát ra tiếng chó sủa thê lương, dáng vẻ hoảng sợ khiến cho người ta nhìn phải đồng tình.
Vành mắt Phật Tịch đỏ lên, cảm động quá, nàng cảm động quá vội quay đầu lại, vậy mà con ch.ó nàng nuôi lại bỏ nàng mà chạy.
Đúng là có phúc cùng hưởng, có nạn đường ai nấy lo, hay cho cảnh tượng ấm áp hài hòa.
Xem ra con ch.ó này không ngốc, nó đã có thể đi một mình vậy thì ngày mai ném nó ra ngoài được rồi.
"Vương phi?"
"Hửm?"
Phật Tịch bị âm thanh bất chợt vang lên làm giật mình, vội hoảng sợ quay đầu nhìn lại, thấy đó là thị vệ Linh Tiêu.
Nàng bớt hoảng sợ, đưa tay khẽ vỗ n.g.ự.c mình. Sau khi hoàn hồn lại, nàng chỉ trích nói.
"Linh Tiêu, ngươi làm ta sợ gần chết."
Linh Tiêu thấy Phật Tịch bị dọa đến xanh mặt, mau chóng khom lưng xin lỗi: "Vương phi, xin lỗi, là thuộc hạ thất trách khiến người sợ hãi."
Phật Tịch khoát tay áo, ra hiệu cho y: "Không sao, không sao, ta cũng không có ý muốn trách tội ngươi."