Bắc Minh Hoài khẽ gật đầu: "Một tháng trước ta cầu được thẻ xăm, nhưng vẫn chưa giải đoán. Trong lòng ta vẫn luôn lo lắng nên đến đây tìm cao tăng giải xăm."
Phật Tịch như có điều suy nghĩ gật đầu.
Đúng là tên khờ đáng yêu, cầu một chiếc xăm Hạ Hạ. Sao ngươi không cầu thêm mấy cái, cho dù xui xẻo nhưng vẫn liên tục cầu thì kiểu gì cũng sẽ rớt xuống Lâm muội muội...
Ôi...
Thẻ xăm Thượng Thượng...
Nàng nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt lóe lên ánh sáng cười trên nỗi đau của người khác.
Chắc là cốt truyện đã bắt đầu, xăm Hạ Hạ, xem ra sắp có vở kịch tình tay ba rồi.
Vậy thì gần đây nàng phải đi mua thức ăn, vì tiếp theo thỉnh thoảng nàng sẽ bị cấm túc, thỉnh thoảng bị phạt quỳ, thỉnh thoảng bị phạt không được ăn cơm tối.
Đại thần đấu đá với nhau, vận mệnh con tôm nhỏ của nàng còn bình yên không?
"Thần vương phi?" Bắc Minh Hoài thấy Phật Tịch nhìn mình chằm chằm, nhưng trong mắt không có vẻ ái mộ mà là xem kịch vui, da đầu của y tê dại.
Phật Tịch hoàn hồn nở nụ cười sâu xa.
"Ha ha, đột nhiên nghĩ đến một chuyện lo lắng, tạm biệt thái tử điện hạ."
Hiền phi nhấp một hớp nước trà, chậm rãi nói: "Trong kinh đều biết Ninh tiểu thư nổi danh là tài nữ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, cũng không biết sau này công tử nhà ai được hời đây?"
Ninh Nhàn Uyển thẹn thùng dùng khăn tay che miệng mũi, cười khẽ nhìn thoáng qua Phật Tịch.
"Thần vương phi chỉ múa trên yến hội đã vượt hơn thần nữ, thần nữ không gánh nổi cái danh tài nữ này.