Sau đó, nàng đưa tay bịt mũi miệng, co chân chạy về phía trước.
Nếu nhìn từ phía sau, người không biết còn tưởng rằng nàng đang khóc.
Nàng chạy mấy bước phát hiện không chạy nổi nữa, tò mò nhìn xung quanh cảm giác có người đi theo mình, chợt quay đầu nhìn lại.
"Ha ha, vương, vương gia."
Vẻ mặt của Bắc Minh Thần không cảm xúc, thả lỏng tay ra.
Phật Tịch đứng thẳng người, chỉnh lại y phục, nhìn thoáng qua Ninh Nhàn Uyển đang cắn răng nghiến lợi đứng ở cách đó không xa.
[Chuyện này khiến ta vừa mừng lại lo.]
[Bắc Minh Thần vứt bỏ bạch nguyệt quang đi tìm nhân vật làm nền này, rất thú vị.]
Bắc Minh Thần khẽ búng lên trán nàng, nắm chặt tay nàng. Hắn thấy Phật Tịch không có ý muốn đi, nói: "Đi nhanh lên."
Phật Tịch vội vàng đi theo phía sau, nhìn bàn tay đang tay nắm tay, lại nhìn bóng lưng cao lớn của Bắc Minh Thần, không hiểu sao trong lòng dâng lên sự thỏa mãn, cảm thấy vô cùng yên tâm.
[Không tệ, không tệ.]
[Có cảm giác kia.]
Bắc Minh Thần không hiểu nàng nói gì, kéo nàng đến chỗ xe ngựa.