Vương Phi Đừng Diễn Nữa, Vương Gia Có Thể Nghe Được Tiếng Lòng Của Người

Chương 63: Tên kia đáng giết ngàn đao, ngay cả chó nhà ta cũng dám trộm đi



Bắc Minh Thần gõ đầu Phật Tịch, kéo tay của nàng đi thẳng về phía trước.

Hai người đi ra khỏi tửu lâu.

Phật Tịch lắc tay của Bắc Minh Thần.

[Mau buông ra, ảnh hưởng đến hiệu suất của ta.]

Nàng thấy Bắc Minh Thần không buông, cũng không để ý giơ hai tay lên, duỗi lưng mệt mỏi.

[Xuân buồn ngủ, hạ mệt, thu uể ải, đông chỉ muốn đi ngủ, rất muốn ở trên giường mãi mãi không chia lìa.]

Bắc Minh Thần: "..."

Phật Tịch thả tay xuống, ngẩng đầu nhìn Bắc Minh Thần cười ngây ngốc.

Bắc Minh Thần tỏ vẻ ghét bỏ: "Trông có ngốc hay không?"

Phật Tịch liếc mắt bước về phía trước hai bước. Sau khi nhìn thấy hai người đang đ.â.m đầu đi tới, vẻ mặt như đớp cít.

[Y đến, y đến, y còn dẫn theo trà xanh đến.]

Bắc Minh Thần cũng nhìn sang.

Ninh Nhàn Uyển và Bắc Minh Hoài đi đến trước mặt hai người.

"Vương gia..."

Bắc Minh Thần khẽ đáp, lại chào Bắc Minh Hoài.

Ninh Nhàn Uyển nhìn lướt qua bàn tay hai người đang nắm chặt nhau, trong lòng dâng lên cảm giác không cam lòng.



Trước khi Ninh Nhàn Uyển mở miệng, Phật Tịch túm Bắc Minh Thần: "Vương gia, ta mệt rồi, chúng ta hồi phủ đi."

"Ừm."

Sau đó, nàng vượt qua hai người bọn họ, đi thẳng về phía trước.

[Gần đây Bắc Minh Thần ngoan quá, vì ta mà xem nhẹ Ninh Nhàn Uyển.]

[Cũng nên đền bù cho hắn một phen.]

Bắc Minh Thần nghe vậy rất vui vẻ, ngoan một chút sẽ được bù đắp, hắn nhớ rõ, đồng thời trong lòng mong chờ được bù đắp cái gì?

Vừa đến phủ Thần vương, quản gia đi lên: "Vương gia, Lận thiếu gia chờ ngài ở thư phòng."

Phật Tịch thả tay Bắc Minh Thần ra: "Ngài mau đi đi." Sau đó, nàng bước nhanh về viện tử của mình.

Nàng nhìn thấy cửa viện rộng mở, trong lòng khó hiểu, chẳng lẽ hai nha đầu kia quên đóng cửa?

Nàng bước chân đi vào, ung dung đi vào trong viện.

"A..."

Một tiếng thét chói tai kéo dài vang vọng toàn bộ vương phủ.

Chỉ thấy ngói xanh trên mái hiên xuất hiện khe hở, chim chóc trên cây bị tiếng hét làm hoảng sợ: "Ríu rít... Chạy mau, ở đây có người bị điên." Chim chóc bị hù vội bay mất.

Phật Tịch chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa kêu.

"Chó, ngươi giữ nhà kiểu gì thế? Nhà bị người ta ăn cắp cả rồi."

Đáp lại nàng chỉ là tiếng gió thổi vào lá cây vang lên tiếng sàn sạt.



Phật Tịch quay người nhìn xung quanh, không thấy bóng dáng của Husky, vô cùng tức giận.

"Tên đáng g.i.ế.c ngàn đao, ngay cả chó nhà ta cũng trộm đi. Là ai, xưng tên cho ta. Xem bà đây có vặn gãy đầu chó của ngươi không. A..."

Tòng Tâm và Tòng Huyên chạy vào chỉ thấy Phật Tịch ngửa mặt lên trời thét dài, vội vàng chạy lên trước: "Vương phi..: "

Phật Tịch túm ống tay áo của Tòng Tâm, lo lắng nói: "Vậy mà phủ Thần vương lại có trộm đi vào, ngay cả chó của ta cũng bị trộm đi. Ta muốn đi tố cáo với Bắc Minh Thần, đây là sơ suất của hắn."

Tòng Tâm và Tòng Huyên nhìn nhau, giữ chặt Phật Tịch muốn đi tìm Bắc Minh Thần lý luận, giải thích nói: "Vương phi, không có kẻ trộm nào vào vương phru cả."

Phật Tịch ngoái nhìn: "Vậy chó của ta đâu? Còn đồ trong phòng ta, sao chẳng thấy gì cả?"

Tòng Tâm cười nói: "Vương phi, đồ của người đã chuyển đi Thần Tịch Viện cả rồi."

Thần Tịch Viện là viện tử Hoàng thượng xây cho vương gia và vương phi khi tứ hôn, để cho hai người làm hỉ phòng.

"What?"

Vẻ mặt Tòng Tâm mờ mịt: "Vương phi, người đang nói gì thế?"

Phật Tịch lắc đầu: "Ai bảo chuyển đến?"

"Vương gia ạ."

Phật Tịch suy nghĩ, nở nụ cười mê hoặc.

Nụ cười này khiến Tòng Tâm và Tòng Huyên sợ hãi, run rẩy nói: "Vương phi, người..."

Phật Tịch cười xấu xa, kéo hai người ra khỏi phủ Thần vương.