Hôm nay, Hàn Mộ Tuyết tặng lễ vật quý giá như vậy cho Lam Hiểu, điều có dụng ý cả.
Vấn đề thứ nhất, đối với những người Hàn Mộ Tuyết nhận định, thì nàng chẳng chút keo kiệt tặng một phần lễ ngộ, dù vật đó có quý hiếm đến đâu, chỉ cần nàng thấy hợp, sẽ tặng ngay không cần suy nghĩ. Ví dụ như Thanh Âm với Tử Y, các nàng cần gì mà chẳng có. Tài vật vốn ngoài thân, làm sao so tình cảm được?
Hai là, hôm nay có rất nhiều nhân vật cao quý, đem sản phẩm của mình ra giới thiệu, dám chắc vài ngày tới, đơn đặt hàng của Phường Y Các sẽ tăng vọt. Hình thức cũng tương tự hiện đại gọi là quảng cáo.
Thứ ba, mặc dù bốn cửa hàng của nàng mở khi nàng mới chỉ năm tuổi, khả năng để triều đình nghi ngờ nàng là người đứng sau rất thấp. Nhưng thấp không có nghĩa bị loại trừ khả năng, thông qua tin đồn hôm nay, nàng thực sự mong chờ kết quả sẽ như thế nào.
"Đa tạ món quà của Phó tiểu thư, ngày gần nhất ta sẽ đến phủ cảm tạ" Lam Hiểu bước đến trước mặt Phó Khuynh đang thơ thẫn ngồi trên ghế chân thành nói. Thật sự nàng không muốn ai thắng ai thua cả, bởi vì người đến là có lòng, dù cho có tam, ngũ công chúa đứng ra chủ đạo, nhưng nếu không phải sinh thần nàng, thì mọi chuyện đâu đến nổi.
Đôi mi Hàn Mộ Tuyết buông xuống, che giấu đi toan tính của mình.
Phó Khuynh, nàng ta dám thách đấu, chính là muốn nhân cơ hội này hủy nàng. Tâm cơ cũng quá độc ác đi? Phải biết rằng, đối với nữ tử cổ đại, bắt cỡi ngoại y đi ba dãy phố, khác nào bị lấy đi tính mệnh? Rất tiếc, chính là nàng ta thua, có phải cảm nhận bây giờ rất sợ hãi hay không? Hối hận hay không? Trên đời này, làm gì có thuốc chữa hối hận đâu?
"Ta tuyên bố, tam tiểu thư Hàn phủ thắng, Phó tiểu nên giữ lời hứa chứ?" Quân Nhã Tình cũng ngoài ý muốn khi Hàn Mộ Tuyết thắng. Một khi đứng ra làm chủ chuyện thi đấu, nàng liền nhắc nhở Phó Khuynh nên thực hiện cá cược, trong lòng lại một trận tiếc nuối.
Trước khi đi, mẫu phi nàng có nói qua, xem xét vị danh môn khuê tú nào địa vị cao, cử chỉ cùng tính tình tốt một chút về báo lại, để bà chọn lựa cho lục hoàng tử. Lúc đầu nàng có ý nhắm đến Phó Khuynh, nhưng xem ra, năng lực ả ta quá thấp, dự tính ban đầu phải thay đổi một chút vậy.
"Ta.." Phó Khuynh lấy lại tinh thần, nhìn Quân Nhã Tình mà không thể mở lời. Đúng vậy, thách đấu là nàng đưa ra, đề đấu cũng là nàng đưa ra, điều kiện cũng là nàng, duy chỉ có kết quả là chưa từng tính qua. Bây giờ tiến thoái lưỡng nan, bộ dạng hung hãn, tự tin vừa rồi tan biến không dấu vết.
"Khoan đã." Lời vừa nói ra, tất cả ánh mắt đồng loạt nhìn về Hàn Mộ Tuyết. Phó Khuynh, vẫn còn ngơ ngác đồng dạng nhìn về nàng. Kể cả Quân Nhã Tình cũng chau mày, không nhìn ra được tính toán trong đôi mắt kia.
Đúng vậy, từ đầu đến cuối, Hàn Mộ Tuyết không hề có ý định bắt Phó Khuynh thực hiện lời hứa. Bởi vì, bắt một nữ tử cỡi ngoại y đi qua ba dẫy phố, khác nào lấy mạng họ?
Một là, cùng thân phận nữ tử, Hàn Mộ Tuyết không muốn khinh bạc bằng cách này. Hai là, vốn sinh thần Lam Hiểu, dù muốn dù không, nếu Phó Khuynh xảy ra chuyện gì, lão thượng thư kia sẽ đổ trách nhiệm lên nàng ấy. Ba là nếu chỉ mỗi Phó Khuynh chịu khổ sở, làm sao Hàn Mộ Tuyết nàng hài lòng? Vẫn còn hai vị công chúa cao cao tại thượng đi.
"Ý của Hàn tiểu thư là?" Quân Sinh Nhàn lúc này ý vị thâm trường nhìn Hàn Mộ Tuyết. Ban đầu nàng muốn đứng ra làm trọng tài là đã có tính toán riêng. Cho dù bên nào thua, chỉ cần nàng đứng ra cầu tình xin bỏ qua cho người thua, tất nhiên người thắng không thể từ chối với thân phận công chúa của nàng.
Mà đối với người thua, nhận nơi nàng ân huệ, đối với người thắng, ban tặng món lễ vật gì đó coi như đền bồi. Tất nhiên, trong mắt những kẻ ở đây sẽ ca tụng nàng là người khoan hồng độ lượng trong cách đối nhân sử thế. Quan trọng nhất, nếu truyền đến tai phụ hoàng, địa vị của nàng trong lòng người càng tốt hơn.
Rất tiếc, kế hoạch dự định sẵn, chưa kịp chuyển khai đã bị Quân Nhã Tình chen ngang, khiến tâm tư nàng muộn phiền thêm tức giận.
"Người thắng là thần nữ, cho nên, thần nữ có quyền quyết định phải không?" Hàn Mộ Tuyết bước nhẹ về phía Quân Sinh Nhàn. Một chút tâm cơ kia cũng muốn nắm cục diện? Rất tiếc, hôm nay dù là vị công chúa nào, cũng không kiếm được chút lợi lộc từ nàng. Nghĩ nàng là quả hồng mềm dể nắm à?
"Tất nhiên, tuỳ theo quyết định của tam tiểu thư đây." Quân Sinh Nhàn thoái nhượng. Nàng là muốn xem, Hàn Mộ Tuyết ngươi muốn thế nào. Nếu như bắt buộc Phó Khuynh thực hiện thõa thuận trận đấu, thì nàng sẽ đứng ra mặt như dự định ban đầu. Vậy thì càng tốt chứ sao?
"Phó tiểu thư, chuyện hôm nay, ta không tính toán, mong rằng sau này gặp, vẫn vui vẻ nhìn nhau." Bước lại trước mặt Phó Khuynh, Hàn Mộ Tuyết mềm mại nói. Không phải nàng thiện lương, mà là mục đích đã đạt được, tại sao không nhân cơ hội làm dọn tốt đường đi sau này.
"Đa tạ" Phó Khuynh chẳng thể nào ngờ, Hàn Mộ Tuyết thế mà không làm khó dể nàng. Chỉ trong giây lát, ánh mắt Phó Khuynh hiện lên bối rối, cảm ơn Hàn Mộ Tuyết xong quay người rời đi.
"Nè, ngươi.. ngươi.. ai da Mộ Tuyết, sao bỏ qua dể dàng cho ả ta như vậy chứ?" Hàn Mộ Mai tức giận đuổi theo hai bước, lại quay đầu phồng má nhìn Hàn Mộ Tuyết oán thán. Khó khăn lắm mới có cơ hội trả đũa, lý gì bỏ qua như vậy chứ? Thật tức chết nàng mà.
"Nhị tỉ, chẳng qua là chút vui đùa thôi mà, cần gì tức giận" mỉm cười, Hàn Mộ Tuyết bộ dáng không quan tâm càng khiến Hàn Mộ Mai tức giận. Nhưng thật ra, nàng đã có tính toán.
Nếu trực tiếp gây xung đột, chẳng phải kéo theo nhiều phiền phức cùng kẻ địch sao? Vừa rồi nàng chạm nhẹ trâm cài trên tóc mở cơ quan, một loại thuốc rất nhanh được phân tán khắp nơi. Nói chính xác là những người có mặt ở đây cách nàng mười bước, điều sẽ bị loại dược đó ảnh hưởng.
Dược này không phải độc mà là chất dẫn. Một khi hít phải sẽ lưu trú trong cơ thể ít nhất một tháng. Mà trong một tháng này, nếu nàng để người có chất dẫn trong người hít phải một loại mùi hương mình tự điều chế, cơ thể người đó sẽ có phản ứng do bệnh, dù điều tra cũng không tìm được nguyên nhân.
Ví dụ, nàng thả ra hương Kỳ Tử, tức là hỗn hợp của chín loại hoa tương khắc chế tạo, có biểu hiện thần trí cuồng loạn, lâu ngày không có thuốc giả sẽ tự vẫn chết. Còn hương Lưu Tử, sẽ khiến người đó cả người đầy u nhọt, đến khi vỡ mụn nước sẽ mất mạng. Linh Tử là nhẹ nhất, khiến người rụng hết tóc, da nhăn vì lão hóa nhanh. Vẫn còn nhiều hương tử khác nhau, để xem sao này nên dùng loại nào.. cho những người đắc tội nàng.
"Nhưng.." Hàn Mộ Mai vẫn còn muốn nói tiếp thì bị ngắt lời.
"Mộ Mai, Tuyết Tuyết nói đúng, bỏ qua được thì bỏ qua đi nha. Thức ăn đã dâng lên, mọi người cùng thưởng thức nào." Một bên khuyên nhủ Hàn Mộ Mai, một bên dùng tiệc để mọi người tạm gác lại chuyện thách đấu, Lam Hiểu âm thầm may mắn kết cuộc xem như tốt hơn dự đoán.
Nghe chủ nhân buổi tiệc nói vậy, ai cùng thuận ý, tam công chúa cùng ngũ công chúa dẫn đầu cùng mọi người nhập tiệc. Dù mỗi người có một tính toán riêng, nhưng trước mặt vẫn tỏ ra hòa nhã mềm mại, còn trong lòng thế nào, chỉ họ mới biết.
* * *
Vẫn như thường lệ, sau khi trở về phủ, Hàn Mộ Tuyết đến Đào Hoa Uyển viện phu nhân cùng bà nói vài chuyện vụn vặn xong trở về tắm rửa nghỉ ngơi.
Lúc này trong phòng ngủ còn mỗi Hàn Mộ Tuyết, sau khi tắm xong nàng cho Thanh Âm, Tử Y đi nghỉ sớm.
Khoắc trên người bộ y phục ngủ đơn ngắn màu trắng. Hàn Mộ Tuyết đi đi lại lại trước giường cảm thấy kì quái.
Hôm nay ở Lam phủ, từ khi cảm giác ớn lạnh chạy khắp người nàng, thì trong lòng luôn tồn tại một dự cảm nguy hiểm tiềm ẩn. Chẳng biết nguyên nhân là gì, khiến nàng suy nghĩ khó đi vào giấc ngủ. Với lại, đã vào giữa mùa thu, không khí buổi tối có phần se lạnh, cũng góp phần khiến nàng tỉnh táo hơn.
Bỗng nhiên..
"Ai?" Thấy một bóng người đang ngồi ở chiếc bàn giữa phòng quay lưng về phía nàng, Hàn Mộ Tuyết vô cùng kinh ngạc. Người này rất lợi hại, lại có thể giấu được hơi thở cùng khí tức trên người đột nhập mà nàng không hề hay biết, nếu như là địch nhân, e là nàng đã sớm bỏ mạng.
Nắm được suy nghĩ này, Hàn Mộ Tuyết nhanh chóng trấn định nhìn kẻ không mời mà đến. Nhìn dáng người có chút quen mắt, liền cẩn thận đi một vòng đến trước mặt xem đối phương là ai.
Và kinh ngạc..
Quân Dụ Hiên?
Vì sao hắn ở đây?
Hàn Mộ Tuyết bất ngờ là vì, nàng không cảm nhận được chút hắc khí nào, đến khi đối diện Quân Dụ Hiên, lệ khí trong mắt kia đã tản đi một nửa. Dù vậy tư thế phòng bị của nàng không giảm, mà còn tăng thêm một chút
"Quân Dụ Hiên, ngươi là có ý gì?" Đối diện nam nhân trước mặt, Hàn Mộ Tuyết nhìn sâu vào đôi mắt hắn, nàng là muốn tìm ra chút manh mối nào đó, nhưng rất tiếc, trong đôi mắt kia, chỉ là một mảnh mênh mông yên tĩnh, cơ hồ chẳng chút nguy hiểm nào.
Chẳng chút nguy hiểm nào?
Làm sao nàng lại có cảm nhận rõ ràng như vậy chứ? Hay đó là ảo giác đánh lừa người khác? Khiến đối phương buông lỏng đề phòng, rồi ra tay xử lý? Dù là thế nào, tên nam nhân này cũng cực kì nguy hiểm, nàng tốt nhất không nên xem thường.
Quân Dụ Hiên bình tĩnh nhìn lại Hàn Mộ Tuyết. Lúc đầu hôm, hắn tức giận sau khi nghe nàng đánh khúc đàn kia, trở về, sai bọn Ngô Tích, Lương Thần đem tất cả tình tiết bảy năm qua của Lâm công tử báo cáo hết một lượt thì phát hiện..
Người tên Lâm công tử này chưa một lần xuất hiện trong bảy năm qua, nhưng người đứng đầu trong hội giáo kia, tức là Từ Khiêm, lại hay lui tới đến Lâm viên tìm Hàn Mộ Tuyết hoặc là chủ nhân bốn Lầu Các kia, vẫn đúng mỗi tháng tìm Hàn Mộ Tuyết trao đổi. Vậy, điều này nói lên gì?
Nói lên, Lâm công tử này ở tại Lâm viên, mà Lâm viên chỉ có một vài người đáng chú ý, những người này Lương Thần cũng đã điều tra kĩ, lại chẳng thu được tin tức nên không tình huống chưa tìm được lối đi đúng.
Tỉ như..
Lâm thị! Là đích nữ nhi hầu gia Lâm Cốt. Tuy là đích nữ, lại do phu nhân hầu gia mất sớm, quyền hạn rơi vào tay nhị di nương thăng lên phu nhân chèn ép, gả đến Hàn phủ tức là thừa tướng Hàn Minh Thiên. Trong năm tám năm ở Hàn phủ, bà luôn bị nhị phu nhân cùng các di nương bắt nạt, nên quyết định cùng nữ nhi ruột Hàn Mộ Tuyết chuyển đến ngoại thành, trú ngụ Lâm viên. Kết quả điều tra không có gì đáng nghi, liền loại khỏi danh sách.
Tử Y! Chính là nữ tử miệng mồm lanh lợi giỏi y thuật bên cạnh Hàn Mộ Tuyết. Trên đường Lâm thị cùng Hàn Mộ Tuyết đã cứu nàng, Lương Thần cũng cho điều tra thân thế, nàng ta là nữ nhân của gia đình giàu có ở ngoại thành, chỉ trong một đêm gia môn thảm sát, may mắn chỉ có nàng thoát được, sắp chết đói thì được người cứu giúp, từ đó liền bên cạnh Hàn Mộ Tuyết không rời.
Thanh Âm! Là một trong những thành viên lợi hại của giáo hội. Lúc nhỏ là trẻ mồ côi, được hội này cứu giúp rồi huấn luyện thân thủ đủ cường, ba năm trước được đưa đến bên cạnh Hàn Mộ Tuyết để bảo vệ. Lai lịch cùng xuất thân cũng rất rõ ràng. Vậy, chỉ còn lại một người, chính là..
Hàn Mộ Tuyết! Nàng là người duy nhất Lương Thần bỏ qua, bởi vì khi đó nàng chỉ là một nữ hài năm, sáu tuổi, mọi thông tin về nàng trước đó cũng rõ ràng, nên không ai chú ý. Hiện tại xem xét lại, có lẽ người khả nghi nhất chính là nàng.
Lúc đầu Quân Dụ Hiên bởi vì tức giận mà cho người tra xét lại toàn bộ. Khi bình tĩnh thì phát hiện, nếu như Hàn Mộ Tuyết là Lâm công tử kia, chẳng phải mọi việc điều được giải thích rõ hay sao? Chỉ có một vấn đề khiến người khác khó tin, bảy năm trước nàng chỉ mới năm, sáu tuổi, làm sao có khả năng lợi hại đến vậy? Dường như hắn nên nhìn theo góc độ khác nào đó.
Cho dù là vấn đề gì, khúc mắc trong lòng hắn đã được giải, tâm trạng cũng nhẹ nhàng một chút, mới vội vội vàng vàng thời gian còn sớm đã bay đến đây tìm Hàn Mộ Tuyết.
"Tìm nàng, có việc" Nam nhân nào đó vẫn bộ dáng lạnh lùng làm dáng. Ánh mắt nhìn thẳng vào Hàn Mộ Tuyết, ghi khắc từng đường nét trên gương mặt nàng, đặc biệt ngọn lửa chu sa chói lọi kia. Lúc này lệ khí còn sót lại trong đôi mắt hắn hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự dịu dàng trước nay chưa từng có.
"Việc gì lại khiến Tần Vương ngài lén lút đêm khuya đột nhập vào khuê phòng nữ tử như vậy?" Phát hiện sự khác lạ trong mắt Quân Dụ Hiên, Hàn Mộ Tuyết bối rối quay mặt đi, lại nhớ đến tình huống lần đầu tiếp xúc trong cung kia, tâm tư phát hoảng, chỉ biết dùng lời nói sắc bén chế nhạo đối phương để đánh lạc hướng sự chú ý của chính mình.
Nghe Hàn Mộ Tuyết chế giễu như vậy, Quân Dụ Hiên không hề thấy có gì không đúng, ngược lại cảm thấy, hắn đến đây vào bất kì lúc nào cũng là điều dĩ nhiên. Hay chính xác hơn là, nơi nàng có nàng, nơi đó tất nhiên cần có hắn. Nếu như cái suy nghĩ này để Hàn Mộ Tuyết biết được, khẳng định nàng sẽ mắng hắn biến thái. Tiếc là..
"Cần nàng cùng hai nha hoàn thân tín bí mật vào cung một chuyến." Quân Dụ Hiên đứng dậy, từng bước đến gần Hàn Mộ Tuyết, sâu sắc nhìn nàng, lời nói dịu dàng vừa giải thích vì sao đêm khuya hắn đến đây vừa nhân cơ hội đến gần bên nàng một chút.
Ừm, đứng gần như vậy thật khiến hắn thích thú biết bao, niếu không vì sợ dọa nàng bỏ chạy, hắn dám chừng còn có ý định tiến gần hơn thế này nữa. Quân Dụ Hiên thiết nghĩ.
Niếu như hình ảnh này bị đám thuộc hạ Quân Dụ Hiên thấy được, dám chừng cằm rơi đầy đất. May là, Quân Dụ Hiên biết địa phương mình đến rất không hợp với nam nhân, nên ra lệnh bọn thuộc hạ không được đến gần, lại quên mất mình cũng là một nam nhân chính hiệu.
"Lý do?" Hàn Mộ Tuyết chau mày nhìn Quân Dụ Hiên. Miệng thì hỏi nguyên nhân, mắt thì nhìn chống chế, nhưng tâm đã một hồi loạn nhịp. Cái tên nam nhân này, hắn không biết bản thân có bao nhiêu yêu mị sao? Vì sao cứ nhìn nàng chằm chằm như vậy? Chẳng lẽ muốn cùng nàng đấu tâm thuật sao?
"Ta không thích nàng chau mày như thế." Vô cùng tự nhiên, Quân Dụ Hiên bước thêm một bước, đưa tay dịu dàng vẽ nhẹ đôi mày thanh tú Hàn Mộ Tuyết, cố ý muốn giúp nàng vuốt đi cái suy tư trên đó, mà động tác này, trực tiếp khiến đối phương bất ngờ.
"Ngươi.." Hàn Mộ Tuyết theo phản xạ đánh bật tay Quân Dụ Hiên, một chút bối rối quay mặt bước đi, tránh xa cái tên nam nhân nguy hiểm, dùng đuôi mắt liếc nhìn hắn mới nói lời còn lại "Ý ngươi là gì?"
Thật là, hỏi một đằng trả lời một nẻo, lại còn động tay động chân với nàng nữa chứ? Nếu không phải hiểu rõ bản tính hắn, nàng còn tưởng đêm hôm hắn đến trêu ghẹo nữ nhân.
Nhìn bàn tay giữa hư không, mà đầu ngón tay vẫn còn lưu lại chút mềm mại, Quân Dụ Hiên thầm mắng bản thân quá kích động khiến nàng bài xích. Năm tháng còn dài, gấp rút quá sẽ hỏng, huống chi nàng không phải nữ nhân bình thường. Nghĩ vậy hắn đưa hai tay chấp phía sau, dụng ý khắc chế chúng làm loạn.
"Khụ.. cũng không có gì, chỉ là nhờ nàng xem xét bệnh tình của hai người, đây là ý chỉ hoàng huynh." Quân Dụ Hiên hắng giọng, đôi mắt vẫn nhìn theo bóng lưng Hàn Mộ Tuyết. Nói rõ, lý do hắn thất lễ đến đây là sự bắt buộc của hoàng đế, hoàn toàn với hắn là vô can. Cái trò đem người khác làm bia đỡ đạn được nói bởi một vương gia lạnh lùng kiêu ngạo thì mấy ai tin?
"Vậy.. tiểu nữ không tiễn người" Kết thúc đoạn đối thoại là câu đuổi khách. Quả thật Hàn Mộ Tuyết không dám chứa chấp vị tôn thần này thêm một giây phút nào nữa. Bởi vì đôi mắt kia quá độ thâm tình, khiến nàng sợ hãi khó lòng nhận nổi. Thêm nữa, nàng không muốn có bất kì quan hệ gì với tên nam nhân nguy hiểm, tựa như quả bom hẹn giờ này, ai biết lúc nào hắn nổi điên ra tay giết nàng, cách xa là biện pháp tốt nhất.
Không ngờ nữ nhân nhi này lại đuổi hắn đi, nhưng mà ở lại cũng chẳng biết nói gì. Quân Dụ Hiên có hơi bất lực về sự hạn hẹp ngôn ngữ chính mình. Đành thở một hơi dài trong lòng nhún nhẹ bước chân rời đi.
Như trút được gánh nặng, Hàn Mộ Tuyết thầm than. Dù nàng là một sát thủ lợi hại, nhưng so với kẻ cường đại như Quân Dụ Hiên cũng có chút e dè. Mong rằng sau này không phải là kẻ địch, nếu không đụng độ với hắn thiệt thòi chính là người phía nàng.