Vương Phi Kì Thiên

Chương 26: Gắp lửa bỏ tay người



Cảm nhận được ý tứ người phía sau, Hàn Mộ Tuyết nghiêng mặt, khoé mắt liếc nhìn Tử Y. Cái nha đầu này bị nàng chiều thành hư rồi hay sao? Trong lòng lại âm thầm cười trộm nàng?

Từ bàn chân truyền đến ớn lạnh, Tử Y chớp mắt vài cái, môi mím chặt, lưng thẳng đứng nghiêm chỉnh. Chết thật, nàng lại quên tiểu thư vô cùng nhạy bén với với tất cả hoạt động xung quanh khi ở chỗ lạ, lần này xong đời rồi.

Thanh âm lạnh lùng liếc nhìn Tử Y, bề ngoài nàng ấy vô cùng đoan chính, nhưng đôi mắt kia lại rõ ràng là hoảng sợ. Hừ, lúc đầu đã không cho đi, là ai một hai không xa được tiểu thư mà muốn đi. Lần này hay rồi, khi về nhất định sẽ bị giáo huấn.

Tâm trạng vui khi người gặp họa của Thanh Âm, cùng lo lắng của Tử Y vẫn không ảnh hưởng gì đến cuộc đối thoại.

"Đã nhanh như vậy sao?" Ninh phu nhân dừng một chút, sau đó thư thái dựa lưng vào ghế nhìn Lâm thị nói "Sang năm đã là mười ba rồi, không biết Ninh nhi đã có ý định gì về tương lai Tuyết tỉ nhi chưa?" Ninh phu nhân nói xong tay nhấc chén trà uống, trong lòng lại bắt đầu tính toán.

Lúc đầu bà chỉ muốn gọi mẫu tử bọn họ đến để nhìn một chút mới tính bước kế tiếp, nhưng xem ra, địa vị của cả hai ngoài dự liệu của bà. So với bảy năm trước, tiện nhân Lâm Sở Ninh bây giờ hoàn toàn khác, nhan sắc cùng thần thái chỉ có hơn chứ không kém một đám oanh yến kia của Hàn Minh Thiên.

Tuy hầu gia ngoài mặt tỏ ý trung lập trong triều đình, nhưng bà là người đầu ấp tai gối, sao không hiểu ý tứ của ông chứ? Triều đình thời cuộc đã định, mặc dù ba vị hoàng tử điều dòm ngó ngôi vị, nhưng dù sao trữ quân cũng đã lập, mà gốc rễ của thái tử vững chắc, lên ngôi là điều sớm muộn thôi.

Cuộc thi tuyển kia bà vô cùng kỳ vọng đích tôn nữ Lâm Linh có thể trúng tuyển ngôi vị thái tử phi, nhưng người tính sao qua được thời vận, lại rơi vào tay của Hàn Mộ Liên, khiến Hàn gia trên dưới phong quang vạn trượng.

Dù vậy, bà cũng chưa hết hi vọng, thái tử đã có một thái tử phi, một trắc phi cùng thông phòng, vẫn còn một vị trí trắc phi nữa!

Mà Lâm Sở Ninh dù gì cũng là đại nương Hàn Mộ Liên, nếu nữ nhi của ả gả đến hầu phủ, trở thành cháu dâu của bà, chẳng phải mặc cho bà nắm thóp sao? Như vậy càng dể dàng hơn để sau này Linh nhi tiếp cận thái tử, trở thành nhị trắc phi? Ổn thõa!

"Chuyện tương lai của nữ nhi, Sở Ninh đã có quyết định, không phiền nhị phu nhân phải lo lắng cho nàng." Lâm thị mỉm cười nhẹ, nhưng dưới ống tay áo rộng kia, bàn tay đang siết chặt. Ninh thị không ngại tay quá dài sao? Lại dám đánh chủ ý đến nhi nữ bà?

"Đại cô không cần vội, vẫn còn hơn hai năm nữa Tuyết tỷ nhi mới thành niên, chuyện sau này không ai biết được. Với lại mẫu thân chỉ muốn thân càng thêm thân thôi." Nghĩ đến vấn đề này, Dương thị đại nương tử mắt phát sáng lên. Dù gì Hàn Mộ Tuyết cũng là đích nữ tướng phủ, gả qua cũng không tính trèo cao, nhưng tương lai, nhi tử của bà có nhạc phụ là cha vợ hoàng đế, mấy ai không kêu ngạo chứ?

"Thân càng thêm thân? Đại cửu mẫu đây là nói ai vậy? Với lại chuyện sau này, đúng là không ai biết trước được, nhưng Tuyết nhi dám can đoan, tương lai mình sẽ không can hệ Hầu phủ." Lúc này Hàn Mộ Tuyết nâng mặt, ánh mắt sắc lạnh không hề che giấu nhìn thẳng Dương thị. Bây giờ thì nàng đã hiểu lý do mình đến đây.

Nếu như bọn họ không ngại tay quá dài, muốn sắp đặt và khống chế mẫu, tử nàng, thì cũng phải can đam nhận lấy hậu quả.

"Ngươi.." Dương thị vừa nghe Hàn Mộ Tuyết nói, vô cùng tức giận, dự định mở miệng mắng chửi nàng thì chạm ngay vào ánh mắt sắc bén, đồng thời một luồng sát khi vô cùng rõ ràng đến từ thị nữ có gương mặt âm lãnh phía sau, nên lời tới cửa miệng bắt buộc nuốt vào.

"Hỗn xược, chỗ trưởng bối đàm luận, tiểu nha đầu ngươi không chút phép tắc như vậy có ý gì?" Lúc này, Ninh phu nhân cũng tức giận vỗ bàn, khiến chén trà trên bàn bị lệch nắp, nước văng ra ngoài.

Hàn Mộ Tuyết ung dung bước ra nhìn khắp một lượt, khi điểm dừng chạm vào ánh mắt Ninh thị, nàng không chút sợ hãi, mà còn tỏ thái độ châm chọc "Nhị phu nhân, bà cũng tính là trưởng bối sao? Trưởng bối như thế nào mới được hậu bối tôn kính, còn bà? Xứng sao?"

Không gian yên tĩnh, ngay sau đó cả ba nhi tức cùng Ninh thị đồng loạt đứng dậy, vẻ mặt đồng thời muốn xé xác Hàn Mộ Tuyết.

Chỉ là trong tích tắc Ninh thị cố gắng khống chế cảm xúc ra bên ngoài, dù gì cũng đã trải qua nhiều biến cố giúp bà ta nhanh lấy lại tinh thần, nụ cười lạnh nhạt nhìn Lâm thị mỉa mai "Ninh nhi, nữ nhi của ngươi, ngươi quản giáo thật tốt."

"Nhị phu nhân không cần làm khó mẫu thân, thế nào người không nghe thử, vì sao ta bảo người không xứng?" Hàn Mộ Tuyết hài lòng khi phản ứng của Ninh thị rõ ràng như vậy. Hôm nay nàng là muốn lấy lại công bằng cho mẫu thân, sẵn tiện cắt đứt quan hệ với bọn họ, để sau này tránh phiền phức.

"Được, ta là cũng muốn xem, ngươi giảo biện thế nào, cũng muốn xem, gia giáo Hàn gia ra sao, lại dưỡng ra một nữ nhi hỗn xược như thế." Ninh thị dường như cắn chặt hàm rằng, từ ngữ từ kẽ răng phát ra sau đó ngồi xuống uống ngụm trà hạ hỏa.

"Nếu muốn nói, thì bắt đầu từ khi nương ta còn tại khuê phòng, ngoại tổ mẫu Khương phu nhân còn tại thế, hẳn là nhị phu nhân đối nương ta tôn kính đi? Nhưng sau khi ngoại tổ mẫu qua đời, bà liền quạ chiếm tổ tu hú, lại sinh lòng chán ghét con chính thê, trước mặt sau lưng đều ngầm đồng ý cho kẻ trên người dưới khi dể. Sau khi gả nương đi nghĩ rằng có thể lợi dụng danh nghĩa chính thê của bà mà nâng cao phẩm vị hầu phủ, ngờ đâu khi biết nương bị ghẻ lạnh liền nhanh chóng phủi bỏ mọi quan hệ. Người nói Tuyết nhi nói có đúng không? Còn hiện giờ?"

Hàn Mộ Tuyết ngưng lời, nhìn vẻ mặt từ xanh chuyển trắng, từ trắng sang đỏ của Ninh phu nhân thầm nghĩ, có lẽ bà ta không thể nào tin được, bản thân bị một hậu bối xỉ nhục, nên có hơi kích động?

Nàng biết, ở thời đại này, bối phận của nàng trong hoàn cảnh hiện tại chính là khiêu chiến uy quyền của một Hầu phủ nhất phẩm. Nhưng như vậy thì sao? Quốc cũng có quốc pháp, nàng chỉ đang cùng trưởng bối đàm luận chuyện tư gia, không phạm pháp.

Còn về gia uy?

Nàng là muốn nhìn, trên dưới hầu phủ kẻ nào dám động vào mẫu tử nàng.

"Nói tiếp đi.." 'xoảng' Ninh phu nhân tức giận gạt chén trà trên bàn xuống, chén trà rơi xuống cạnh chân Hàn Mộ Tuyết. Gương mặt lúc này hoàn toàn đen, cho thấy bà vô cùng tức giận, lời nói được phát từ kẽ răng, xem ra đã ẩn nhẫn cực hạn.

Vẫn bất động thân ảnh, đôi mắt Hàn Mộ Tuyết sắc bén, quanh thân đều là hơi thở lạnh lẽo, nụ cười châm biếng mở lời "Còn bây giờ, người dám sau lưng hoàng quyền mưu tính riêng tư, lôi kéo quan hệ, toan tính hoàng vị, nếu để hoàng đế biết được.. e là dẫn đến họa sát thân."

Đem so sánh, nàng mang tội phạm thượng hầu phủ, vẫn nhẹ hơn hầu phủ tính toán sau lưng hoàng đế. Nếu truy cứu, người gặp họa cũng không phải nàng.

Ở một phương diện khác, dù náo loạn lớn hơn, nhưng nàng vẫn còn giá trị lợi dụng, Quân Dụ Khanh nhất định không dám lấy mạng nàng, vậy vì sao phải sợ hãi một hầu phủ?

"Ngươi.." Ninh phu nhân thật sự bị cho điên, tức giận đứng lên, tay chỉ Hàn Mộ Tuyết nửa ngày mà không thể nói ra lời gì. Tiện nhân này thế mà đoán được ý tứ của bà.

Tính đến tính đi cũng không nghĩ, ả lại gieo lên đầu bà tội danh coi rẻ hoàng quyền chứ? Mà đó lại là tội vị tần vương gia ác ma kia căm hận, nếu truyền ra ngoài? Trên dưới hai trăm ba mươi bảy mạng người phải chết là hiển nhiên.

"Hàn Mộ Tuyết, ngươi đừng ngậm máu phun người, có tin hay không hầu phủ ta khiến Hàn phủ ngươi chết không chỗ chôn thay?" Bây giờ Dương thị cũng tức giận không kém, bước đến một bước nhằm lấy khí thế đàn áp Hàn Mộ Tuyết.

"Đại cửu mẫu đúng không? Trước khi nói người nên cân nhắc kỹ, tháng sau là lễ truy phong đại tỷ ta thành thái tử phi, người cũng muốn khiến thái tử phi chết không chỗ chôn hay sao? A, đây là mưu hại hoàng thất đó, là chu di tam tộc nga." Hàn Mộ Tuyết không hề sợ hãi quay lại nhìn thẳng Dương thị, theo lời nói nàng bước từng bước tới, khiến Dương thị lùi lại ngã xuống trên ghế.