Vương Phi Kì Thiên

Chương 30: Chạm Mặt Lục Hoàng Tử!




Cả năm người bước vào căn phòng mà Trần nương sắp sếp, cửa vừa khép lại, âm thanh bên ngoài hoàn toàn bị cách ly. Hàn Mộ Tuyết nhạy bén cảm nhận, đồng thời vô cùng hài lòng với thiết kế này của nàng.

Phòng được cách âm cực tốt, chính là không gian kín, mà không gian kín nếu nhiều người ở trong phòng lâu sẽ dẫn đến thiếu ô xi, nàng lại cho người lắp đặt ống truyền khí vào, và ống thoát khí ra, vừa có thể trao đổi không khí, vừa có thể dể dàng từ xa biết được trong phòng đối thoại gì. Đây hiển nhiên dùng để thu thập tin tức khi có người thuê phòng.

Hàn Mộ Tuyết dùng truyền âm bảo Thanh Âm ngắt ống truyền và thoát khí, sau đó cùng Hàn Mộ Mai ngồi xuống.

Tức thì sau đó Hàn Mộ Mai vừa ngồi xuống liền bất động thanh sắc ngất đi, nửa người đổ nằm lên bàn, Thanh Âm nhanh tay lẹ mắt đỡ thân thể Trần nương đang đứng gần Hàn Mộ Tuyết, Tử Y cũng nhanh chóng, lấy trong người lọ thuốc bạch ngọc trong suốt đưa lên mũi Trần nương.

Chỉ trong chớp mắt, Trần nương hoàn toàn tỉnh táo, tâm một trận run sợ có chút hoảng loạn. Nàng ta cũng là người lăn lộn giang hồ, nhưng vừa rồi không phải Thanh Âm tổng quản còn đỡ người nàng, chắc hẳn nàng không nghĩ mình bị hạ thuốc, nhưng thuốc giải kia thật sự lợi hại, chỉ hít một hơi nhẹ liền khiến đầu óc bừng tỉnh, không hề mơ màng mở mắt như bị hạ mê dược. Nói chính xác hơn, khi nàng ta bất tỉnh cùng tỉnh táo chỉ như cái chớp mắt, hoàn toàn không biết bản thân bị hạ mê dược.

"Tiêu thư." Lấy lại tinh thần, Trần nương như biến thành một người nghiêm chỉnh, cung kính chấp tay cúi đầu chào hỏi Hàn Mộ Tuyết. Khác hẳn bộ dáng phong tình thường ngày.

Lúc này Thanh Âm cùng Tử Y trở lại vị trí một tả một hữu đứng sau lưng Hàn Mộ Tuyết.

Hàn Mộ Tuyết đưa tay ra hiệu với Trần nương, ý bảo nàng ta không cần câu nệ lễ nghi, sau đó đưa bàn tay bạch ngọc nhẹ nhàng mở khăn che mặt.

Đứng một bên cùng Thanh Âm, sau khi thấy rõ dung nhan Hàn Mộ Tuyết, đồng tử Trần nương hiện lên sự kinh diễm không thể diễn tả bằng lời nói.

Lần đầu tiên nàng ta gặp Hàn Mộ Tuyết là bảy năm trước, lúc đó nàng ta mười bốn tuổi, là đệ tử được Triệu Tử Khiêm nuôi dưỡng.

Năm đó, sư phụ nàng không biết từ đâu có được một sấp giấy dày hơn cả gang tay, nói là người có thể giúp bọn họ thay đổi vận mệnh. Trên dưới tiêu cục có hơn ba mươi người, điều là chí cốt với nhau, nghe sư phụ nàng thao thao bất tuyệt, tuy có nghi ngờ, nhưng tất cả điều muốn thử một phen.

Kết quả, chỉ trong ba tháng, kỳ tích vượt qua sự mong đợi. Chỉ là, khi sư phụ dẫn một tiểu oa nhi năm tuổi gặp bọn nàng, tất cả điều bị đã kích gần như chí mạng. Thật không ngờ, chủ tử bọn họ, lại là một tiểu oa nhi. Sau đó sư phụ kể lại khi bị bọn áo đen truy sát trên núi, chính tiểu chủ tử cứu hắn, thì hầu như hơn ba mươi người có mặt, gần như hóa thạch.

Làm sao có thể, một đứa bé năm tuổi có thể lợi hại như vậy? Bọn họ không tin, nhưng mà thực tế với thành quả trong ba tháng qua, chẳng phải thực sự bày ra trước mắt hay sao?

Rồi mọi người cùng cố gắng tiếp thu sự thật, mặc dù sự thật ngoài sức tưởng tượng của con người, cho đến khi, trên tay họ cầm bản kế hoạch thứ hai thì.. Nữ oa nhi năm tuổi phút chốc biến thành vị thần trong lòng nàng và mọi người.

Nghĩ tới đây Trần nương bỗng tỉnh lại từ kí ức năm xưa của mình. Hiện tại ngoại trừ Thanh Âm cùng Tử Y, tứ tài, nàng ta và sư phụ, thì cũng chỉ có mười vị sư thúc bá kia của nàng mới biết rõ thân phận của tiểu thư, xem như là sự hãnh diện lớn trong lòng họ.

"Gần đây có tin tức hoặc sự việc gì đáng chú ý hay không?" Hàn Mộ Tuyết nghiêm túc nói, đôi mắt lướt nhẹ nhìn Hàn Mộ Mai. Thông thường vì tránh hiềm nghi, nên mười bữa, nữa tháng mới có người truyền tin. Trong giáo hội có cách truyền đạt thông tin đặc thù riêng, chỉ có người tín nhiệm mới được trao cho nhiệm vụ.

"Dạo gần đây, người chúng ta phát hiện, những kẻ mật thám trước đây luôn dò la tin tức về giáo hội chúng ta, nay bỗng dưng không dấu vết dừng lại." Trần nương trầm ngâm khó hiểu nói. Đáng lý ra nàng đã muốn thông tri cùng tiểu thư, chỉ là vấn đề này không quá mức gấp rút, nên dự định đợi hai ngày nữa mới báo cáo lại.

"Ồh?" Hàn Mộ Tuyết đăm chiêu, bàn tay để trên bàn, hai ngón tay thay phiên nhau gõ theo nhịp. Khi giáo hội nàng hình thành, cũng có rất nhiều người điều tra, nhưng kéo dài tận đến bây giờ chỉ còn duy nhất một nhóm, đó là mật thám triều đình.

Giáo hội đưa vào hoạt động đã trên năm năm, tin tức mật thám thu thập được không phải ít, vậy mà triều đình vẫn mắt nhắm mắt mở để giáo hội phát triển như hiện tại, vốn đã rất khó hiểu, vì sao không tiếp tục quan sát mà lại dừng mọi hành động?

Có lẽ trong mắt triều đình, giáo hội nàng chỉ cần không can hệ gì đến hoàng gia tôn thất, thì chẳng cần bận tâm đến? Hay đúng hơn là, nếu so sánh thực lực, giáo hội chỉ như hạt cát, mà binh lực triều đình như cát trên sa mạc. Suy nghĩ đến đây, ánh mắt Hàn Mộ Tuyết sâu thẳm.

Thật ra đến thế giới này, nàng vốn chẳng muốn tranh giành chém giết gì cả, chỉ cần an ổn sống cùng mẫu thân, trong tay có chút thực lực để bảo vệ, bấy nhiêu đó cũng đã đủ.

"Còn gì nữa không?" Hàn Mộ Tuyết hạ mi mắt, nếu triều đình đã làm ngơ, vậy nàng cũng phải thể hiện một chút, thế lực ngầm bồi dưỡng nên tạm thời không bành trướng nữa. Nàng biết, trên đời này, không bức tường nào chắn được gió, chút thể hiện này, chắc chắn họ sẽ biết.

"Vài ngày gần đây, việc để nhóm quan quyền cùng hoàng thất bàn tán nhiều nhất chính là, đêm tuyển phi có người cả gan an bài nữ nhân hòng câu dẫn Tần vương, sau đó bị hoàng đế sai người đánh chết. Một phía thì nói là người của hoàng hậu, phía thì nói có kẻ muốn đổ tội lên đầu hoàng hậu, cuối cùng vẫn chưa thể kết luận được." Trần nương tỉ mĩ bẩm báo.

Bàn tay Hàn Mộ Tuyết dừng gõ lại. Mi mắt lại hạ thấp một chút. Đúng như nàng đã dự đoán, chắc chắn tỳ nữ kia đã chạm Quân Dụ Hiên, nên hắn mới phát bệnh?

Nhưng nàng vẫn chưa thông suốt một vài việc.

Ví dụ như, với hắc khí tàn nhẫn, cùng lệ khí ngoan độc kia, tỳ nữ làm sao có thể đến gần được? Là do hắn cố ý? Vì sao Quân Dụ Khanh không cho tra rõ thân phận tỳ nữ kia, mà liền đánh chết đi? Có lẽ ông ta biết người đứng sau? Vì sao phải là đêm tuyển phi? Nếu muốn câu dẫn, chẳng phải nên lựa chọn nơi kín đáo thì tỉ lệ thành công cao hơn sao? Như thế nào cũng giống như phô trương quá mức.

Hàn Mộ Tuyết bất chợt nâng mi, khoé môi mỉm cười nhẹ. Xem ra triều đình, sóng ngầm mãnh liệt đã sắp bắt đầu rồi.

"Còn nữa tiểu thư, dạo gần đây các hoàng tử hay cùng quan lại bàn việc cơ mật, ngẫu nhiên cũng có vài lần cùng nữ quyến trò chuyện. Ví dụ hiện tại là lục hoàng tử, tam công chúa cùng với đại tiểu thư của đại tướng quân Vương Cảnh trò chuyện ở lầu ba, phòng thượng." Trần nương nói xong lại nhìn Hàn Mộ Tuyết. Sau khi trở về Thừa Tướng phủ, tiểu thư cho người truyền tin, chú ý chuyện triều đình nhiều hơn bình thường, nên nàng rất tỉ mĩ quan sát.

"Đã biết, ngươi lui xuống cho người đem thức ăn lên đi." Hàn Mộ Tuyết ra hiệu cho Trần nương, bấy nhiêu tin tức cũng đủ giúp nàng hiểu rõ tình hình hiện tại.

Trần nương vừa bước ra, Tử Y nhanh chóng lấy giải dược ra, đưa tới mũi Hàn Mộ Mai, thấy nàng hít vào vừa đầy hơi, liền nhanh chóng lấy tay lại, đem bình thuốc cất vào trong người, lui về vị trí cũ. Tích tắc, Hàn Mộ Mai bật người ngồi dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Thấy là lạ, dự định mở miệng hỏi thì Trần nương đẩy cửa bước vào.

"Đây đây, hôm nay nhị vị cô nương ghé thăm, vinh hạnh cho bổn lâu, món ăn đã tới, nhị vị dùng tự nhiên, bổn lâu xin kính đãi ạ." Trần nương lả lướt tươi cười cùng tiểu nhị để bảy món ăn lên bàn, sau đó ra hiệu cho tiểu nhị đi ra, còn mình đứng một bên tươi cười xã giao.

"Cái này.. Cho ta hỏi, ngươi như thế nào quen với tam muội ta?" Thấy món ăn đặt sắc, thơm ngào ngạt, Hàn Mộ Mai nuốt nhẹ một cái, vẫn chưa dám động đũa, nghiêng đầu hỏi Trần nương, lại vô tình quên mất vừa rồi mình dự định hỏi gì đó.

"Ây da.. Thì ra cô nương là tỉ tỉ của Hàn cô nương đây a?" Trần nương như rất ngạc nhiên mà phát hiện, sau đó trấn định lại bắt đầu giải thích. "Thật không dám dấu, sư phụ của ta ba tháng trước bị bệnh nặng, hầu như đã tìm hết thẩy đại phu chữa bệnh, như không kết quả, dự định đưa người trở lại quê nhà ngoại thành, để sau khi mất có thể an táng ở đó. Vô tình lại gặp được vị Tử Y cô nương đây cứu giúp, hiện tại mới có thể khoẻ mạnh lại."

"Thì ra là như vậy a, tam di nương ta cũng được nàng chữa bệnh, hiện tại đã khỏi nguy hiểm rồi." Nghe Trần nương nói, Hàn Mộ Mai vô cùng tin tưởng, nhớ đến gương mặt của gia đinh trong phủ, cùng thương thế đại ca Hàn Minh Diên, trong lòng nàng bồi thêm một câu, cứu người giỏi, hạ độc càng giỏi hơn a.

"Cho nên bổn lâu nợ Hàn cô nương cùng Tử Y cô nương ân tình thật sâu, sau này các vị cứ đến bổn lâu dùng bữa, nhất định bổn lâu không thu bạc." Trần nương vô cùng khẳng khái nói. Tất cả là Thanh Âm truyền lại cho nàng, lý do vô cùng hợp lý, ai cũng không thể nghi ngờ, dù có điều tra, cũng chẳng liên quan gì để tiểu thư nhà họ.

"Thật không?" Hàn Mộ Mai kinh ngạc nhìn Hàn Mộ Tuyết, lại nhìn sang Trần nương, thấy nàng gật đầu xác nhận thì vô cùng cao hứng. Thiên a.. Để vào được Hoàng Tiêu Lâu, thì chắc chắn không thể là người nghèo a, nhưng nhìn xem, nàng là đang ở lầu hai, còn là phòng thượng nữa, lại có thể ăn không tốn bạc, cái này cũng quá xa xỉ đi a..

"Nhị vị dùng bữa, ta còn có việc, thất lễ." Trần nương vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Quả thật nàng không thể dừng lại quá lâu ở phòng này, tránh hiềm nghi của kẻ khác.

"Không có gì, bà chủ cứ tự nhiên." Hàn Mộ Mai vui vẻ nói. Thật ra nàng cũng đã đói, nói chuyện mà mùi vị thức ăn cứ bay vào mũi, trong bụng từ lâu đã chịu không nỗi rồi.

Nhận được ánh mắt đồng ý của Hàn Mộ Tuyết, Trần nương lập tức trở về trạng thái phong tình lả lướt mà rời đi.

"Tam muội, thật ra.. cái đó.. trước kia là ta không đúng, muội.. muội có thể bỏ qua cho ta không?" Hàn Mộ Mai cúi đầu, hai bàn tay chà sát nhau giữa hai đầu gối, dáng người co rúm. Nàng thiết nghĩ, chính mình là kẻ gây khó dễ Hàn Mộ Tuyết lúc nàng vào phủ, hiện tại mặt dầy ngồi đây hưởng lợi ké, thật có một chút vô sĩ.

"Nhị tỉ không cần phiền muộn, chỉ cần sau này hòa thuận, chuyện cũ muội không để ý, nào dùng bữa đi." Hàn Mộ Tuyết mỉm cười thầm nghĩ. Có lẽ Hạ thị bảo bọc Hàn Mộ Mai quá nhiều, nên trong đôi mắt nàng, vẫn giữ được hồn nhiên ngây thơ. Với tính tình này, sau khi gả đi hẳn sẽ chịu thiệt thòi.

Dùng bữa xong, cả bốn người rời phòng trở về, bất ngờ ngoài hành lang lại chạm mặt nhóm người khác.

"Tham kiến lục hoàng tử, tam công chúa an." Hàn Mộ Tuyết bình tĩnh hành lễ, thật không may, lại để chạm mặt với bọn họ, nàng nghĩ thầm. Cũng may vừa rồi Trần nương nói rõ thân phận, nên vừa gặp Quân Nhã Tình nàng đã biết bọn họ gồm những ai. Hàn Mộ Mai cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần nhúng nhẹ người hành lễ.

"À, là nhị vị tiểu thư Hàn phủ. Hôm nay thật trùng hợp gặp lại lần nữa." Quân Nhã Tình ngẩn mặt chăm chú nhìn về phía Hàn Mộ Tuyết. Hôm trước khi chạm mặt nhau là vào ban đêm, sinh thần Lam Hiểu. Thấy dung nhan cùng phong thái Hàn Mộ Tuyết, khiến nàng mất vài phần tự tin, trong lòng vô cùng không vui. Chính vì vậy khi nghe Hàn Mộ Tuyết cùng Phó Khuynh cá cược, nàng đương nhiên muốn góp vui, nếu Hàn Mộ Tuyết thua, nàng càng cao hứng, rất tiếc..

"Tam muội, vị này là?" Người lên tiếng là lục hoàng tử Quân Thành Dương. Từ lúc chạm mặt, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi gương mặt Hàn Mộ Tuyết. Hắn sống trong cung mười bảy năm, dạng nữ nhân nào chưa nhìn thấy qua? Nhưng nữ tử trước mắt vô cùng khác lạ. Hay nói đúng hơn, trên gương mặt kia, có một điểm vô cùng nổi bậc, mà nữ tử Đại Đế không có.

Nốt chu sa đỏ rực hình ngọn lửa!

Cảm nhận được ánh mắt đối phương vô cùng trơ trẽn, Hàn Mộ Tuyết hối hận vừa rồi vì sao lại không đeo khăn che mặt.

Đại Đế không khắc nghiệt đến nổi nữ tử chưa xuất giá ra ngoài phải đeo mạng che, nếu nàng che mặt mãi, cũng dể khiến người sinh nghi ngờ gì đó. Nghĩ vậy nên khi trở về, nàng chỉ cần đầu cúi nhẹ một chút sẽ ổn, không ngờ lại chạm mặt kẻ khác.

"Tam ca, đây là nhị tiểu thư cùng tam tiểu thư thừa tướng phủ, Hàn Mộ Mai, Hàn Mộ Tuyết" Đoan trang mỉm cười nói với Quân Thành Dương, sau đó nhìn Hàn Mộ Tuyết cùng Hàn Mộ Mai nói "Nhị vị tiểu thư, đây là tam hoàng huynh ta, ngươi đã biết, còn đây là đại tiểu thư phủ đại tướng quân, Vương Sở Hoan."

"Nhị vị Hàn tiểu thư, xin chào!" Vương Sở Hoan dịu dàng e lệ, mỉm cười thân thiện nhìn đối phưong. Cũng giống như Quân Nhã Tình, nàng ta vô cùng kinh ngạc với nhan sắc Hàn Mộ Tuyết. Kinh thành nổi danh tài nữ là Hàn Mộ Liên, chỉ cần sau hai năm nữa, chắc chắn sẽ đổi mỹ nhân khuynh thành Hàn Mộ Tuyết rồi.

Cảm nhận ánh mắt say đắm của Quân Thành Dương nhìn Hàn Mộ Tuyết, nội tâm Vương Sở Hoan vừa tức giận, vừa ghen ghét, trong mắt che giấu sự đố kỵ không thôi.

"Xin thất lễ, tiểu nữ cùng nhị tỉ ra ngoài đã lâu, hiện tại hồi phủ, kính xin lục hoàng tử cùng tam công chú niệm tình lượng thứ." Không đợi ba người nọ phản ứng, Hàn Mộ Tuyết nhanh chóng kéo Hàn Mộ Mai rời đi.

Nếu đối với những quan lại, Hàn Mộ Tuyết không cần phải tránh né như vậy, nhưng đây là người hoàng gia, nàng cần lo trước tính sau, cộng thêm ánh mắt không kiên dè vừa rồi của tên Quân Thành Dương, rất có khả năng sẽ mang phiền phức cho mình, nàng nên rời đi là thượng sách.

"Này tam cô nương, chậm đã." Hồi phục tinh thần thì thấy bốn người đã xuống hết bậc cầu thang, hướng cửa chính đi tới. Quân Thành Dương nhanh chóng đuổi theo, quên mất bên mình còn có người. Thị vệ của hắn cũng đồng dạng theo gót chủ tử.