"Nhi tức cùng Tuyết tỉ nhi, tỉnh an lão phu nhân." Lâm thị biểu tình yếu đuối hành lễ với Lý thị, nguyên là lão phu nhân thừa tướng, cũng chính là tổ mẫu của Hàn Mộ Tuyết. Nhìn thấy trong chính thất đầy đủ mọi người, biết mình đã chậm trễ thời gian nên vẻ mặt hiện tại rất sợ sệt cúi đầu không dám ngẩn lên.
"Tuyết Nhi.. bái kiến tổ.. tổ mẫu."
Hàn Mộ Tuyết hành lễ, giọng nói non nớt ngây ngô nhưng cơ thể lại co rúm không dám ngẩn đầu, lời nói run rẩy như sợ sai phạm điều gì đó. Thật là cho người ta cảm giác, mẫu tử các nàng thật vô dụng biết bao.
"Ngồi đi."
Lý thị nhàn nhạt mở miệng. Nhìn hai người các nàng liền cảm thấy phiền lòng. Mới tìm được chút vui vẻ thì bị mẫu tử các nàng làm tan biếng cả, chẳng còn chút hứng thú nào. Trong thừa tướng phủ này, không chứa nổi những kẻ vô dụng, chỉ vì danh là chính thất và đích nữ, nên bà cũng hậm hực bỏ qua.
Hàn Mộ Tuyết đi đến chỗ ghế ngồi của mình, khoé mắt liếc nhìn hết một lượt những người có mặt tại đây.
Đầu tiên là lão bà ngồi ở vị trí chủ gia kia, vẫn nét mặt chán ghét cùng oán giận nàng và mẫu thân như cũ. Đối diện mẫu thân nàng là nữ nhân độ chừng hai ba hai bốn, nhan sắc thập phần mềm mại yếu đuối, lại toát lên vẻ mị hoặc cuốn hút. Bà mang y phục đỏ thẩm để tạo nét uy nghiêm, trên đầu búi tóc và trang sức nặng nề đến gãy cả cổ. Xem ra đây chính là nhị nương, vị bình thê thanh mai trúc mã của lão cha nàng.
Kế bên là hai tiểu nha đầu. Đứa lớn chắc bảy tuổi, y phục màu vàng nhạt, gương mặt đoan chính, tóc búi hai bên hình thịt viên, đưa tay nhấc chân điều là vẻ phong tình cao quý. Nhìn biểu tình này, cũng ra dáng một tiểu thư đoan trang tao nhã, nhưng trong mắt không hề che dấu sự đắc ý cao ngạo. Tiếp đến là một nha đầu năm sáu tuổi gì đó, y phục màu xanh ngọc, bờ môi mím chặt, ánh mắt nhìn nàng có chút ngang tàn hống hách, vẻ mặt khinh bỉ nhìn với kiểu thách thức. Đây có lẽ là nhị vị tiểu thư được hạ nhân nhắc trong miệng đi.
Tiếp đến.. Đứng kế bên nàng là vị tam di nương, được rước vào phủ cách đây hai năm, tuổi chừng mười bảy mười tám. Y phục màu hạnh nhân, mái tóc búi cao, trâm hoa cài đầy đủ. Đôi mắt cao ngạo, dáng người mềm mại lại không mang vẻ nhu nhược. Gương mặt tinh tế xinh đẹp, đối với Hạ thị, chỉ hơn chứ không kém. Nói ra cũng cần có chút để ý, bà ta là nữ nhi của thái phó, vậy mà lại chấp nhận làm một di nương, khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Kế bên là tứ di nương, là nha đầu thông phòng của tam di nương, tuổi đời chắc mười bảy mười tám. Chỉ vì một lần của năm trước, thừa tướng say rượu sủng hạnh nàng, nên được cất nhấc làm di nương. Nàng mặc y phục màu lam ngọc, đầu tóc giản dị lại mang một vẻ phong tình quyến rủ khác.
Nhẩm tính lại còn mỗi đại ca Hàn Minh Diên với Thừa tướng Hàn Mộ Tuyết chưa gặp mặt, còn lại đại khái nữ nhân trong phủ điều đã nhận thức qua. Nếu tính đến người lợi hại nhất chắc chắn là lão phu nhân rồi. Đừng nhìn bà ta lớn tuổi mà xem thường, rừng càng già càng cay. Khi còn trẻ đã trải qua không ít trải nghiệm nơi hậu viện, chắc chắn tâm kế là thượng thừa rồi.
Còn nhị phu nhân, nhìn như yếu đuối nhu nhược, nhưng thật ra trong bông có kim. Từ một thứ nữ nho nhỏ lại có thể trở thành bình thê, địa vị chẳng khác nào chủ mẫu, người an phận chắc chắn không thể nào là bà ta. Mà hai vị di nương, mỗi người cũng một tính cách, nếu so với tam di nương, thì tứ di nương không hề đơn giản.
Tam di nương ỷ lại bản thân có gia thế cao, lại được sủng ái của thừa tướng, nên rất không xem nhị phu nhân ra gì, thường trong tối ngoài sáng đối đầu nhị phu nhân, nếu như bà ta mang thai, xem chừng trò hay sẽ tấu mỗi ngày rồi. Nếu tam di đấu với nhị phu nhân, người được lợi lớn nhất là ai? Không phải mẫu thân của nàng, mà là tứ di nương đây.
Trong các trận đấu, tất nhiên sẽ có tổn thất, hoặc giả là, sẽ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, chỉ cần đích tôn trưởng tử cùng địa vị thừa tướng vững chắc, người hưởng lợi đại cuộc, chẳng phải lão phu nhân lúc nào cũng đứng ngoài cuộc hay sao? Nhưng còn một vấn đề trở ngại trong mọi vấn đề, chính là sự im lặng của đại phu nhân, mẫu thân của nàng.
Cho nên? Nàng sẽ giúp lão phu nhân giải quyết vấn đề này.
"Tỉ tỉ, nghe nói Tuyết tỉ nhi vẫn còn ám ảnh về việc kia, nên hôm qua tỉ đưa nàng đến Linh Sơn Tự cầu bùa bình an?"
Nhị phu nhân Hạ thị vẻ mặt quan tâm ân cần hỏi thăm Lâm thị, nhưng lời nói lại cố ý chứa đem muối sát vết thương người. Là đang cố ý nhắc nhở bà, làm mẫu thân không chăm sóc nữ nhi được tốt, lại đem Hàn Mộ Tuyết ra mỉa mai tính tình hèn yếu nhút nhát.
"Tỉ tỉ nói cũng phải, nhưng có một số người, dung túng nữ nhi làm chuyện ác độc, chẳng biết mẫu thân thế nào, lại dưỡng ra nữ nhi có tâm rắn rết như vậy?"
Tam di nương Liễu thị mỉa mai nhìn Hạ thị mà nói trắng ra. Nếu so với nhị phu nhân, bà ta tình nguyện cùng đại phu nhân làm đồng minh. Nhìn vẻ mặt giả tạo của Hạ thị, Liễu thị rất không vừa mắt.
Hàn Mộ Tuyết nâng nhẹ khoé mắt nhìn Liễu thị, a.. Thật nàng không nhìn ra, vị di nương này có chút ý tứ, dám thẳng thừng mà nói như vậy? Không sợ Hạ thị tính kế sống dở chết dở sao? Cũng phải thôi, sau lưng nàng là cả gia tộc thái phó hậu thuẫn, ngang tàn một chút thì có sao? Ai bảo gia thế nhị phu nhân thấp đi?
"Muội muội lời này sai rồi, là do nha hoàn sai lầm làm tổn tại chủ tử, chẳng phải ngươi là cố ý gây hiểu lầm cho ta và tỉ tỉ sao?"
Hạ thị làm vẻ mặt oan uổng. Chỉ một hai câu liền đem mũi nhọn hướng về Liễu thị. Hiện tại trưởng tử là bà sinh, nếu nói địa vị trong thừa tướng phủ, một tam di nương có thể sánh bằng sao? Kể cả phu nhân là Lâm thị, bà ta cũng không xem ra gì rồi.
"Thực hư thế nào cũng chỉ mẫu tử các ngươi biết thôi, nha hoàn kia chính là chọn nhầm chủ tử. Với lại, trong lòng mỗi người đều hiểu lời ta nói, có gây hiểu lầm không, không phải tỉ nói là được."
Liễu thị vốn xem thường nhân phẩm Hạ thị, nhưng cũng không quá phận, độc mồm độc miệng mà thôi, còn ám hại người, bà làm sao qua được nhị phu nhân kia.
"Chỉ cần tỉ tỉ hiểu là được, muội nói nhiều cũng vô ích."
Hạ thị lười đôi co với Liễu thị, bà quay sang cười nhẹ nhàng nói với Lâm thị. Thật ra, bà ta biết bản tính nhu nhược của Lâm thị, nên cho dù biết thì làm sao? Địa vị bà là bình thê, lại sinh trưởng tử, việc cai quản nội trạch thì rơi vào tay bà. Nếu nói Lâm thị cứng rắn, sao lại để bà đè đầu cỡi cổ suốt tám năm? Há chẳng phải nói hết tất cả sao?
"Ngươi.."
Liễu thị tức giận. Không phải bà vì Lâm thị đòi lại công bằng, mà bởi vì muốn hơn thua cùng Hạ thị. Vào phủ đã hai năm, mà bụng vẫn chưa có động tĩnh, làm chính bà cũng sốt ruột hẳn lên. Lại thêm Hạ thị diệu võ dương oai càng thêm chướng mắt, nên trong bất kì hoàn cảnh nào, nếu dẫm được Hạ thị, bà ta không ngại công khai khiêu chiến.
"Đủ rồi. Chuyện đã qua, không cần nhắc lại nữa. Tất cả lui đi, ta mệt mỏi."
Lúc này ánh mắt của Lý thị quét một vòng rồi rơi lên người Lâm thị cùng Hàn Mộ Tuyết. Mặc dù là phu nhân thừa tướng, lại là đích nữ hầu gia, thế mà Lâm thị này lại có tính tình yếu đuối hèn nhát. Mẫu thân như thế nào sẽ dưỡng ra nữ nhi như vậy, nhìn cả hai liền khiến Lý thị lão phu nhân thêm chán ghét, vẫy tay cho tất cả lui ra.
Sau khi cả bốn nữ nhân ra ngoài, tam di nương tức giận nhìn Lâm thị rồi hừ mạnh một cái phủi tay quay đi, tứ di nương cũng cúi đầu theo Liễu thị. Hạ thị đắc ý nhướng mi khiêu khích theo hướng hai người rời đi, rồi lại quay sang nhìn Lâm thị với nét giễu cợt không hề giấu diếm. Bà ta rất xem thường Lâm thị, một người chẳng có chút nguy hiểm nào.
"A.. aaaaa."
Hạ thị vừa đi được ba bước, từ phía sau bỗng phát lên tiếng hét. Hàn Mộ Tuyết té, đầu đập vào tảng đá kế bên, trên trán bỗng xuất viện vết rách, mặc dù nhỏ, nhưng độ sâu không thể xem thường, một dòng máu nhỏ phun trào quỷ dị.
Mọi người có mặt ai cũng đứng ngốc giây lát, còn riêng Hàn Mộ Mai càng thảm, nàng ta há miệng mắt trợn to như không thể tin được, nàng ta chỉ phủi tay nhẹ một cái, làm sao biến Hàn Mộ Tuyết thành cái dạng này được, so với tam tiểu thư, nhị tiểu thư bị hù dọa nặng hơn.
"Tuyết Nhi.. Hàn Mộ Mai, ngươi đừng có mà quá đáng."
Lâm thị hoảng sợ đi đến đỡ Hàn Mộ Tuyết, một tay ấn nhẹ vết thương để ngăn không cho máu chảy. Bà không khống chế được tức giận thét thẳng tên Hàn Mộ Mai. Đáng chết như thế nào mới vừa quay đi là lại xảy ra chuyện, bà tức giận, ánh mắt rét lạnh đến hung tợn nhìn kẻ đầu sỏ ngây ngốc kia.
"Tỉ tỉ, không cần hung dữ như vậy, người đâu, mau mời đại phu."
Hạ thị cũng cực kì sợ hãi, nhưng thấy nữ nhi bị dọa té khóc lóc, bà liền đứng trước người Hàn Mộ Mai, đón lấy tầm mắt của Lâm thị. Bà ta không hề sợ Lâm thị, nhưng nhiều người chứng kiến như vậy, nếu làm chuyện to ra, đuối lý là mẫu tử bà, và tất nhiên, Hàn Mộ Mai sẽ bị phạt nặng.
"Ngươi.."
Lâm thị đang muốn đứng lên phát hỏa thì đột nhiên, trong lòng bàn tay bà cảm nhận được khác thường, đành nén cơn giận lại, bế Hàn Mộ Tuyết về Thanh Yên viện. Chuyện hôm nay, tốt nhất nữ nhi bà không có vấn đề gì, nếu không bà nhất định sẽ không bỏ qua, dù khiến cho trên dưới thừa tướng nháo loạn, bà cũng không nhượng bộ.
"Oa oa, nương, bà ta thật đáng sợ, nương, con không có đẩy nha đầu kia, con thật sự không có, nương.."
Hàn Mộ Mai bị Lâm thị làm cho sợ hãi mà lắp bắp. Từ trước đến nay không ai dám có thái độ như vậy đối với nàng, nếu không phải có mẫu thân che chở, bà ta liền có thể giết nàng hay không?
"Câm miệng, các ngươi đưa nhị tiểu thư về phòng, không được cho nàng rời khỏi nữa bước."
Hạ thị quát Hàn Mộ Mai, và tất nhiên bà đã không tin lời nữ nhi nói. Đối với tính khí thường ngày ghét cay ghét đắng Hàn Mộ Tuyết, Hạ thị tin rằng nữ nhi mình liền có thể ra tay. Nhưng chỉ là thật không ngờ, nàng lại có thể ra tay trước mặt nhiều người như vậy, muốn khỏa lấp cũng không dể như vậy, cách tốt nhất nên tỏ thái độ một chút để tránh thị phi.
Nghĩ vậy, Hạ thị cũng nhanh bước đến Thanh Yên viện. Chỉ còn mỗi một mình Hàn Mộ Liên cùng tì nữ của mình ở lại. Bởi vì nàng đi phía trước Hàn Mộ Mai cùng Hàn Mộ Tuyết, nên tình huống thế nào liền không được rõ ràng lắm. Nhưng nàng có chút mơ hồ khó hiểu, chẳng phải tam nha đầu kia rất thích dính mẫu thân ả hay sao? Rất sợ cùng nàng và nhị nha đầu tiếp xúc, vì sao hôm nay lại cố ý đi chậm lại phía sau, còn cùng Mai nhi xảy ra tranh chấp?
Tuy nghĩ như vậy, nhưng Hàn Mộ Liên không quan tâm, cùng tì nữ của mình trở về Ngọc Dung viên của mình. Hiện tại nàng đang trong thời kỳ trao dồi khả năng học thức của mình, để sau này thành một tài nữ vang danh kinh thành, khiến cho gia tộc vì thế mà vinh quang. Đó cũng chính là niềm hi vọng mà phụ thân, tổ mẫu và nương nàng phó thác.
* * *
"Phu nhân, vết thương tuy có chút sâu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng. Chỉ cần tiểu thư tỉnh lại, tinh thần ổn trọng là không vấn đề gì nữa, có điều.."
Vẻ mặt của đại phu lộ chút lo lắng nhìn Lâm thị. Ông không biết kẻ nào lại nhẫn tâm như vậy với đứa nhỏ, từ miệng vết thương cho thấy, kẻ ra tay cũng rất độc ác. Nếu không phải cố ý hủy dung người, làm sao lại thành như vậy?
"Có điều gì, đại phu hãy nói rõ!"
Lúc này người mở miệng lại là lão phu nhân Lý thị. Vừa rồi dự định nghỉ ngơi một lát, lại có người thông báo, nhị tiểu thư đẩy tam tiểu thư ngã đến đổ máu, khiến bà thực sự hốt hoảng. Mặc dù lần trước Hàn Mộ Tuyết suýt mất mạng, nhưng dù gì lúc đó không có nhiều người, còn hiện tại lại là vấn đề gia giáo của thừa tướng phủ bị ảnh hưởng. Nên có chút tức giận mắng Hàn Mộ Mai không biết tiết chế.
Lâm thị vẫn một mực ngồi trên giường nắm tay nhìn nữ nhi. Hiện tại bà đã bình tĩnh trở lại. Vừa rồi, do mất kiểm soát, suýt nữa thì quên mất lời nữ nhi nói khi trên đường đến Vô Ưu các "Mẫu thân, một lát dù xảy ra chuyện gì, cũng điều phải nhịn, phải thể hiện hết sự bất lực cùng cam chịu, còn lại hãy thuận theo tự nhiên". Lúc bà thấy vết thương Hàn Mộ Tuyết bà lại quên mất, thì bị nàng khẽ cào lòng bàn tay bà, nhắc nhở bà bình tĩnh. Tuyết nhi.. là con đang muốn làm gì?
"Bẩm lão phu nhân, vết thương của tam tiểu thư, có thể sẽ để lại sẹo."
Lão đại phu không đành lòng nói. Mặc dù hào môn sâu như biển, nhưng tại sao đối với đứa trẻ tàn nhẫn như vậy? Phải biết rằng, đối với nữ nhi thời đại này, hủy dung chẳng khác nào bị phế bỏ? Lão đại phu thương cảm mà lắc đầu.
"Cái gì? Hủy dung sao?"
Lần này thì Lâm thị lại mất bình tĩnh. Như thế nào lại là hủy dung? Bà bật đứng dậy nắm cánh tay đại phu mà khó tin vào tai mình. Tính tới tính lui, chính là không hề tính đến nữ nhi bị hủy dung. Làm sao bà còn bình tĩnh mà làm theo kế hoạch mà nữ nhi yêu cầu chứ, thật không thể chấp nhận được.
Lão phu nhân thở dài. Ba nữ nhi, nay một đứa đã không còn hữu dụng nữa, bà cũng không thể vì thế mà lại hủy hoại thêm một đứa. Có điều, phải làm thế nào mới thu xếp ổn thõa đây? Vấn đề là làm sao trả lời với hầu phủ gia bên kia.
"Cái này cũng chỉ là suy đoán của lão phu. Hiện tại tam tiểu thư còn nhỏ, với lại vết thương không lớn lắm, có thể điều trị dần dần, có thể sau khi lớn lên vết sẹo kia sẽ biến mất."
Hiện tại, lão đại phu chỉ có thể nói lời an ủi như vậy. Nhưng trong lòng ai cũng biết, vết sẹo.. thì không thể nào dể dàng xóa mất.
Buông đại phu ra, Lâm thị nhìn hết thẩy những người có trong phòng. Mọi người đều có mặt đầy đủ, nhưng lòng bà lại càng thêm rét lạnh. Đôi mắt nhắm chặt, khi mở ra lại là vẻ bất lực hèn yếu.
"Mọi người hãy về đi, ta muốn chăm sóc Tuyết Nhi một lát." Trong lời nói có chút lộ ra tức giận, nhưng trên hết vẫn là sự bất lực của bản thân.
Lý thị cũng không cảm thấy giận vì lời nói vô lễ vừa rồi, nếu như Lâm thị không có chút tức giận nào, mới khiến bà nghi ngờ. Nghe vậy, bà đứng đầu dẫn bọn nữ nhân cùng nhau im lặng rời đi. Dù thế, người đắc ý nhất không phải nhị phu nhân sao? Xem ra vẫn là thiên vị nhị nữ nhi bà, còn tam tiểu thư kia, chẳng phải thành phế vật rồi hay sao? Thừa tướng phủ sau này chỉ, còn lại đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư tồn tại, địa vị của bà càng thêm vững chắc hơn rồi.
Sau khi đại phu viết đơn thuốc xong cũng rời đi, Lâm thị đưa toa cho gia nhân đi mua, trong phòng còn mỗi bà và Hàn Mộ Tuyết. Bà đau lòng đến bên giường nhìn nữ nhi, đầu quấn khăn trắng, gương mặt tái nhợt không còn huyết sắc. Bà nhìn đến đau lòng.
"Nương.. đừng khóc." Hàn Mộ Tuyết mở mắt, gương mặt hoàn toàn khác vẻ yếu đuối vừa rồi. Nàng không quan tâm đến vết thương, bởi vì chính nàng cố ý tạo ra như vậy. Tính ra còn phải cảm ơn Hàn Mộ Mai mang tiếng vì nàng rồi. Nhưng chắc chắn rằng, sự tức giận của mẫu thân đã tạo cho nàng ta bóng ma sợ hãi. Cũng tốt thôi, xem như bài học cho nàng ta vậy.
"Tuyết Nhi, nhưng vết thương.." Lâm thị nghẹn ngào nhìn nữ nhi. Bà thật muốn biết Hàn Mộ Tuyết đang suy nghĩ gì, vì sao phải để trọng thương như vậy. Có còn điều gì quan trọng hơn gương mặt của mình, nữ nhân một khi bị hủy dung, lại chẳn khác nào bị phế, bà không đau lòng sao được chứ?
"Nương, điều con muốn chính là như vậy!" Hàn Mộ Tuyết liền đem kế hoạch của mình nói ra một lượt, suy nghĩ táo bạo kia khiến Lâm thị chút nữa ngất đi, nhưng khi lắng nghe hết thì bà trở nên trầm ngâm. Phải biết rằng một khi thành công sẽ càng rỡ thế nào. Chưa nói đến bà cùng nữ nhi sẽ thoát khỏi khống chế của những người khác, có khi tự bản thân mình quyết định mọi thứ, kết quả hấp dẫn như vậy khiến bà có chút do dự.
Nhưng mà đi đôi với sự thành công, luôn tìm ẩn nhiều nguy hiểm, nếu bị phát hiện ra tự thân nuôi dưỡng thế lực, có khi sẽ gặp phải họa diệt thân, bà đang cân nhắc thì Hàn Mộ Tuyết lên tiếng phủ đòn ra quyết định.
"Nương, hết thẩy hãy yên tâm, mọi thứ để nữ nhi sắp xếp, chỉ cần người nguyện ý rời khỏi nơi này."
"Được, một lát nương sẽ đi thu xếp theo ý con."
Lần này thị Lâm thị hạ quyết tâm. Nếu là trước kia thì chắc bà sẽ không đồng ý, nhưng hiện tại nữ nhi đã vạch ra kế hoạch hoàn hảo, nàng lại là người có năng lực kinh người, bà hà tất phải lo được lo mất. Đi bước này, đổi lấy một đời vinh hoa bà dại gì mà không thử.