Vương Phi Là Bảo Bối Đồ Nhi

Chương 7





Sao? Ngươi có vấn đề gì hả?
Nhà hoàn tên Tiểu Lệ kia vùng vằng, khoanh tay tức giận nói.
- Hứ! Tên vương gia nhà mấy người đúng là người chẳng ra gì.

Mới chia tay với tiểu thư nhà ta đã đi nhận một đứa con gái làm đồ đệ rồi.
- Vậy sao?
Tiểu Lệ loáng thoáng nhận ra giọng nói này tại sao lại không giống với ba người đàn ông ban nãy.

Nàng ta ngước lên hốt hoảng lùi về sau.
- Hàn cổng tử!! Tiểu...!Tiểu nhân lỡ lời....
Hàn Hạo khoanh tay, ánh mắt lạnh nhạt nhìn nha hoàn gan to như hùm trước mặt.
- Mau đưa đồ cho Phi Yến rồi cút về phủ của ngươi.
- Dạ thưa công tử....
Phi Yến nhận lấy giỏ đồ từ tay Tiểu Lệ.

Dõi mắt nhìn theo bóng lưng nàng ta đang vội vã rời đi.
- Công từ đừng tức giận.

Chuyện này cũng không trách nàng ta được.
Hắn không nói gì mà quay lưng rời đi.
- Công tử không ở lại phủ đêm nay sao?
- Ta có chút việc không tiện ở lại phủ.

Mau mang đồ vào không Vương gia trách mắng.

Nàng mỉm cười, cúi đầu chào hắn.
- Công tử bảo trọng.
Ánh trăng sáng chiếu xuống khoảng sân thoáng mát của Nguyệt Phủ.

Phi Yến cầm theo giỏ đồ, men theo lối đi được lát đá đi vào phòng bếp.

Bên trong đã có sẵn ba nha hoàn khác đang liên tay nấu nướng.

Đào Đào đang nấu canh, nhìn thấy Phi Yên thì mỉm cười hỏi chuyện.
- Ban nãy muội thấy ồn ào bên ngoài.

Tiểu Lệ lại nói gì làm công tử nổi giận à?
Phi Yến đặt giỏ đồ xuống bàn, thở dài bất lực.
- Nàng ta đúng là không biết ý tứ.

Lại nói xấu vương gia ngay trước cửa phủ bị Hàn công tử bắt gặp.
Nha hoàn khác đang khom người thái rau nghe thấy vậy liền bật cười.
- Đáng đời lắm.

Dám nói xấu vương gia nhà chúng ta.
- Tiểu Mễ, không được nói như vậy.
Một cô nương có vẻ lớn tuổi chững chạc hơn ba người nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở.

Nàng tiến lại chỗ Phi Yến, thuần thục mở giỏ đồ ra.

Bên trong là lồng sủi cảo chiên được bọc cẩn thận qua mấy lớp khăn.
- Nàng ta đúng là không tốt.

Nhưng dù sao thì cũng là nha hoàn của phủ nọ nên tốt nhất chúng ta không nên nhiều lời.
Tiêu Dương dùng đôi tay gầy gò vén sợi tóc lên mang tai.

Nàng cẩn thận đặt từng miếng sủi cao chiên còn nóng hổi vào trong đĩa gỗ.
Đào Đào tiến lại chỗ hai người, tò mò nhìn đĩa há cảo.
- Tỷ muội nói xem rốt cuộc vị tiểu thư kia là ai mà lại khiến vương gia bấy lâu nay không nhận đồ của phủ nọ giờ lại phá luật để nhận chứ?
- Con bé là đồ nhi của Vương gia.
- Đồ nhi sao? Ban nãy muội có thấy qua được tiểu nữ nhi ấy.

Nhan sắc phải gọi là không đùa được đâu.
Tiểu Mễ phụng phịu, dừng tay bỏ dở đống rau đang thái.
- Bất công.

Ta cũng là được vương gia nhặt về nhưng tại sao lại phải làm nha hoàn ở phủ chứ không như cô ta?
- Tiểu Mễ! Ta đã nhắc ngươi bao nhiêu lần rồi.


Uốn lưỡi bảy lần trước khi nói.

Ngươi như vậy là muốn nói vương gia không có mắt nhìn?
Tiêu Dương bực dọc lên tiếng nhắc nhở nàng ta.

Đứa trẻ này cũng không còn nhỏ nữa.

Nên nhanh chóng hiểu chuyện để mà còn sống sót được ở thời đại khắc nhiệt này.
- Đáng ghét.
- Ngươi không bằng lòng với cuộc sống hiện tại?
Giọng nói vang lên khiến họ bất ngờ, sợ hãi dừng lại công việc đang làm.
Tuấn Điềm nhẹ nhàng bước vào.

Đảo mắt nhìn mấy nha hoàn rảnh rỗi đến nhiều lời.

Mấy nha hoàn này nếu không phải cứu từ trại buôn người ra thì cũng là nhặt ở ngoài đường lúc gần đất xa trời về nuôi dưỡng.

Cho ăn cho ở và làm những công việc nhẹ nhàng trong phủ thôi mà cũng dám càu nhàu.
Tiểu Mệ sợ hãi khúm núm cả người.

Nàng ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu tạ lỗi.
- Tiểu nhân hồ đồ! Tiểu nhân hồ đồ! Mong đại nhân lượng thứ.
Hắn nhìn nàng ta đang quỳ rạp dưới chân.

Ánh mắt có phần khinh bỉ.
- Ngươi nên biết nếu không phải năm đó vương gia trượng nghĩa cứu ngươi từ tay đám buôn người thì bây giờ chắc ngươi cũng chẳng may mắn đến nỗi để mà còn sống.
- Tiểu nhân cũng luôn nghĩ vương gia là ân nhân cả đời của tiểu nhân.

Nếu không có vương gia thì tiểu nhân có lẽ cũng không được sống tốt như vậy.

Là tiểu nhân hồ đồ không hiểu chuyện.


Mong đại nhân rộng lượng đừng trách phạt....
Trước thái độ hối lỗi của nàng ta, Tuấn Điềm cũng không bắt bẻ mà quay người rời đi.

Không quên nhắc nhở họ.
- Còn có lần sau đừng nói ta không khách khí.

À, mau chóng chuẩn bị rồi mang đồ ăn lên cho tiểu thư.
- Vâng thưa đại nhân.
Tuấn Điềm rời đi bỏ lại cho căn bếp một bầu không khí căng thẳng ảm đạm.

Phi Yến cúi người tiễn hắn.

Nàng liếc nhìn Tiểu Mễ còn đang run rẩy dưới sàn, thở dài một tiếng.

May cho nàng ta lần này vẫn giữ được cái mạng.

Vương gia dù đối tốt với họ nhưng vẫn là nổi tiếng máu lạnh vô tình.

Nếu ban nãy là vương gia nghe thấy thì e là nàng ta không còn bình an ngồi đây nữa rồi.

Thấy Đào Đào vẫn sợ hãi đực cả người ra đó, nàng vội vã nhắc nhở.
- Mau mau còn mang đồ cho tiểu thư.
- V...!Vâng...