Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 28



Hàn Phượng Nguyệt đứng lên mỉm cười nhìn Thượng Quan Ngư Nhi hai người cùng nhau đi xuống đài tự hiểu ý. Vẫn như trước kia nàng ấy vẫn thua nàng một chút.

Hứng thú trước kia lại ngóc dậy một lần nữa. Nàng nhất định phải cố gắng để thắng được Lang. Kiếp trước nàng luôn thua chỉ kém một chút mà thôi, nàng không tin kiếp này nàng không thể thắng Lang. Ý niệm vừa xuất hiện Thượng Quan Ngư Nhi liền nhìn Hàn Phượng Nguyệt bằng ánh mắt lấp lánh như tưởng tượng đến cảnh nàng đáng thắng. Một cỗ xúc động khiến Thượng Quan Ngư Nhi lúc này nhìn vô cùng đáng yêu, đôi mắt to tròn đang nhìn Hàn Phượng Nguyệt phát ra ánh sáng.

Mọi người vô cùng ngạc nhiên. Thời gian mới trôi qua một phần ba vậy mà cả hai người một trước một sau chỉ kém nhau một hơi thở đều đã giải xong.

Hàn Phượng Nguyệt thì không nói đến bởi vì trước nay không ai biết năng lực của nàng mọi người chỉ đang không ngừng suy đoán mà thôi, nhưng khiến mọi người kinh ngạc nhất ở đây là Thượng Quan Ngư Nhi, nàng ta nổi tiếng là một đại phế vật ốm yếu, tuy lớn lên nàng ấy cũng là đại mỹ nhân nhưng bệnh tật khiến nàng trông có vẻ xanh xao, tại sao bây giờ nàng ấy lại lợi hại như vậy, hơn nữa gương mặt hồng hào khoẻ mạnh nào giống một người bị bệnh từ nhỏ chứ?

Hiên Viên Long sắc mặt đã hoàn toàn xanh mét, không thể tin nhìn chằm chằm trước mắt chuyện đang xảy ra. Bàn tay trong áo nắm chặt. Khí thế đế vương trầm xuống khiến không khí xung quanh bị đè nén đến âm u.

Hoàng hậu ngồi một bên gương mặt nhăn nhó khó coi, trong áo móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay máu tươi đầm đìa nhưng dường như bà ta không hề biết đau. Bà ta cắn chặt môi mặt trắng bệch nhìn chằm chằm Hàn Phượng Nguyệt khoé mắt âm độc quét qua hiện lên sự toan tính xấu xa.

Trước lúc nén hương cháy hết thì Bùi Ninh Hoa và Tiêu Tĩnh cũng đã giải xong. Hai người lúc này đều không dâm tin nhìn kết quả đang bày ra trước mắt.

Trương phu tử tiến lên xem xét cả bốn ván cờ gật đầu hài lòng sau đó chuyển cho thái hậu và các vị đại thần cùng nhau đối chiếu kết quả: "Không sai. Tất cả đều đúng, chúc mừng các vị đã vượt qua phần thứ hai. Kết quả trận này lần lượt là Hàn Phượng Nguyệt, Thượng Quan Ngư Nhi, Bùi Ninh Hoa và cuối cùng là Tiêu Tĩnh."

Trương phu tử sau khi tuyên bố kết quả xong ông hiền từ nhìn Hàn Phượng Nguyệt như đang nhìn cháu gái mình vậy. Đây là cháu gái của hai người đó. Nếu bọn họ còn sống nhất định bọn họ sẽ cao hứng nhất là lão già kia sẽ cao hứng đến nỗi mũi hếch lên trời mất. Ông nhàn nhạt lắc đầu thở dài có chút buồn cười. Đáng tiếc! Bọn họ không thấy được.

Thời gian chầm chậm trôi qua chẳng mấy chốc mà đã sang chiều tà ai nấy đều sững sờ nhìn cảnh tượng phía trước. Qua nhiều năm sau bọn họ nhớ lại cảnh tượng này trong lòng vẫn rung động như lúc ban đầu.

Chỉ thấy ánh mặt trời đỏ rực lúc chiều tà tuyệt mỹ nhưng nhẹ nhàng chiếu lên thân ảnh thiếu nữ hồng y đang đứng kia phá lệ nhu hòa, thần thái ngạo nghễ tự tin trên môi luôn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Thiếu nữ trước mặt tuy nhìn như lười biếng nhưng cũng không thể che dấu đi được vẻ phong hoa tuyệt đại của nàng.

Hai ván sau kết quả không khác biệt ván trước, hoàng thượng phất tay rời đi khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo dữ tợn nhìn Hàn Phượng Nguyệt trong con mắt loé lên sát khí rồi nhanh chóng biến mất không dấu vết. Theo sau hắn là đám nữ nhân kia cũng lục đục theo sau. Hiên Viên Long rời đi bầu không khí bị đè ép cũng dần khôi phục về trạng thái ban đầu.

Đám quan lại đều quay sang chúc mừng Hàn Phượng Nguyệt sau cùng trước khi rời đi không quên chúc mừng phu thê Hàn Triết.

Phu thê hai người bọn họ không ngừng cảm ơn, trên mặt lộ ra vui vẻ. Từ rất lâu tới bây giờ, lúc này đây ông vô cùng cao hứng. Nhìn khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo bỏ đi kia của lão hoàng đế khiến ông vô cùng vui vẻ hả lòng hả dạ thiếu chút nữa không nhịn được mà cười to lên.

Những năm qua Hàn phủ không can thiệp triều chính nhưng vẫn bị những thế lực triều đình đè ép, bây giờ thì hay rồi, bị bẽ mặt trước toàn thành. Cứ nghĩ đến sắc mặt thúi hoắc kia ông càng hả dạ.

Phượng Thanh Vân thấy phu quân mình cao hứng nhìn ông đang cố gắn nén xuống xúc động muốn cười to khiến bà chợt cảm thấy những năm gần đây bọn họ chịu đựng tất cả những gì triều đình làm ra bây giờ đã có thể vui sướng mà cười to. Ai bảo nữ nhi bọn họ ưu tú như vậy chứ.

Đang đứng bên cạnh Hiên Viên Dạ bất chợt có một bóng dáng bạch y lao nhanh tới ôm chầm lấy Hàn Phượng Nguyệt khóc như mưa. Bóng dáng ấy không ai khác ngoài Thượng Quan Ngư Nhi.

Hàn Phượng Nguyêt ôm lấy Thượng Quan Ngư Nhi vỗ vai vui vẻ: "Lâm, rất vui được gặp lại." Nàng hạ thấp thanh âm phát ra chỉ hai người nghe được nhưng cũng không thể qua mắt được Hiên Viên Dạ có võ công cao cường hơn nữa hắn còn đứng bên cạnh.

Được Hàn Phượng Nguyệt ôm vào lòng Thượng Quan Ngư Nhi run lên: "Cứ tưởng sẽ không gặp nữa chứ."

Hai người đang ôm nhau thắm thiết thì bị hai bày tay của Hiên Viên Dạ và Thượng Quan Ngọc đồng thời tách ra.

Hai người kinh ngạc nhìn hai kẻ chủ mưu mờ mịt.

"Khụ khụ." Hiên Viên Dạ ho khan một tiếng rồi lúc mọi người không có ai để ý cầm lấy tay Hàn Phượng Nguyệt khéo đi trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Hàn Phượng Nguyệt bị kéo mờ mịt đi theo đến khi sắp lên đến xe ngựa nàng mới hồi thần (ý là hồn hồn nhé), nàng lườm Hiên Viên Dạ một cái suýt nữa thì quên xoay người lại nhìn về phía một nhà thừa tướng Bùi Thành Hạo: "Bùi thừa tướng."

Bị điểm danh Bùi Thành Hạo chợt lạnh người có chút run rẩy nhìn Hàn Phượng Nguyệt.

"Ông đừng quên chuyện đánh cược đấy. Nếu quên ta không ngại nhờ vị kia nhắc nhở ngài đâu." Nói xong không coi ai ra gì ngang nhiên dắt tay Hiên Viên Dạ leo lên xe ngựa.