Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 61



Nhìn những gương mặt lo lắng cho mình Hàn Phượng Nguyệt cúi đầu cảm tạ: "Đa tạ các vị đã ưu ái nhưng ý ta đã quyết!"

"Ngươi không thể suy nghĩ lại một chút sao?" Bọn họ gấp gáp, lần trước bọn họ cũng đã vuột mất một người bây giờ bọn họ không thể lại vuột mất nữa.

"Thật không giấu các vị trưởng lão, ta đến học viện là còn có việc vô cùng quan trọng hơn nữa sau khi hoàn thành ta sẽ rời đi, cho nên.. cáo từ!" Hàn Phượng Nguyệt thấy được chân thành từ trên người bọn họ cho nên nàng cũng thẳng thắn nói ra mục đích của mình nhưng về chuyện vào học viện để tìm vật chí dương chí cương thì không nhắc tới.

"Đợi chút! Ngươi không bái sư cũng được nhưng có thể làm bạn vong niên đi, nếu có vấn đề nào không hiểu thì có thể đến tìm chúng ta!" Lúc này viện trưởng mới lên tiếng, ông tin tưởng suy đoán của mình với năng lực và tâm tính của nàng thì con đường tương lai sau này sẽ vô cùng rộng mở cho nên bây giờ bọn họ nên kéo quan hệ với Hàn Phượng Nguyệt.

"Đúng vậy! Bạn vong niên cũng không tệ!" Mấy vị trưởng lão đồng thanh vui vẻ, dù không thu nhận đệ tử nhưng làm bạn vong niên cũng không tệ.

Đối với Hàn Phượng Nguyệt mấy vị trưởng lão rất có hảo cảm, đáng tiếc người ta không có ý định bái sư.

Đầu năm nay muốn thu đồ đệ cũng không dễ a~! Mấy vị trưởng lão thở dài thườn thượt.

Không đợi Hàn Phượng Nguyệt đồng ý bọn họ đã kéo nàng ngồi xuống tặng lễ. Bắt đầu từ Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tam trưởng lão và Tứ trưởng lão, còn viện trưởng bị bọn họ dồn lại sau cùng.

Nói lễ vật nhưng cũng không nhiều gì, Đại trưởng lão tặng nàng một cuốn sách cũ kỹ, khi ông ta đưa ra khiến ai nấy đề hít vào một hơi. Đây không phải cuốn công pháp mà hắn ta xem như trân bảo không cho ai sờ đến sao, vậy mà bây giờ lão ta đem ra tặng Hàn Phượng Nguyệt.

Đại lão đã ra tay lớn như vậy thì mấy lão phía sau cũng không thể tặng qua loa được. Nhị lão đưa ra một hộp bên trong là một nhánh "Huyết tham ngàn năm" đây chính là bảo vật ông không nỡ dùng. Tam lão và Tứ lão là một bàn cờ, trên bàn cờ bày ra một thế cờ quỷ dị, bàn cơ này là một cơ duyên xảo hợp bọn họ có được nhưng dù làm thế nào cũng không thể giải ra.

Sau khi bốn người tặng xong đồng loạt nhìn lên trên người viện trưởng, bọn họ tặng xong rồi đến lượt ông ta. Trước ánh mắt tò mò của Tứ đại trưởng lão viện trưởng từ trong ống áo lôi ra một vật khiến cả bốn người bọn họ khiếp sợ. Đó là một viên ngọc cầu, nếu là ngọc cầu bình thường thì bọn họ sẽ không khiếp sợ như vậy nhưng đây chính là bảo vật trấn học viện của bọn họ a~.

Không ngờ viện trưởng một câu không nói mày cũng chả thèm nhăn lấy ra làm tặng lễ. Thấy bốn người bọn họ như có điều muốn nói viện trưởng nhìn bọn họ như đang nói "ta tự có sắp xếp" khiến bốn vị trưởng lão im bặt, ngay từ đầu nhìn thấy Hàn Phượng Nguyệt ông đã thấy thiếu nữ này vô cùng thần bí, năng lực tâm tính bất phàm. Ông tin tưởng chỉ cần cho nàng đủ thời gian thì nàng sẽ trở nên vô cùng cường đại. Giao nó cho nàng cũng là đề phòng những kẻ kia nhòm ngó đến. Cũng biết đâu sau này sẽ có lúc nàng sẽ trợ giúp học viện cũng không chừng.

Nhìn những vật trên bàn khiến Hàn Phượng Nguyệt có chút ngẩn người, theo mắt nhìn vật của nàng thì những vật trên bàn đều là những vật vô cùng trân quý có tiền cũng không thể nào mua được. Đặc biệt là viên ngọc của viện trưởng, nàng cảm thấy viên ngọc này không hề đơn giản. Đúng như Hàn Phượng Nguyệt nghĩ viên ngọc này sẽ mang đến cho nàng không ít phiền phức còn nguy hiểm đến tính mạng nhưng sau này nàng mới biết được khiến nàng nghiến răng nghiến lợi hận không thể đánh cho viện trưởng một trận nhớ đời.

"Những vật này quá trân quý rồi! Ta không dám nhận!"

"Ngươi phải nhận! Đây là tấm lòng của chúng ta a!" Tam lão nói.

Hàn Phượng Nguyệt: "Nhưng.."

Tứ lão: "Không nhưng nhị gì nữa!"

"Cung kính không bằng tuân lệnh!" Hàn Phượng Nguyệt cũng không cự tuyệt nữa mà thu chúng vào nhẫn trên tay đồng thời vung tay lên lấy ra năm bình ngọc: "Đây là chút rượu mọn mong các vị không chê."

Trên bàn xuất hiện năm bình ngọc tinh xảo, đây là "linh đan tửu" mà Hàn Phượng Nguyệt điều chế theo phương pháp của sư phụ nàng Ngạo Thiên nhưng nàng đã cải tiến sau đó nàng chưng cất để giữ lại cái tinh túy nhất. Công đoạn cuối cùng chính là thành đan, ngoài là rượu nó còn giúp người sử dụng đột phá bình cảnh cũng không uổng công nàng tinh luyện nó.

Tuy chưa mở nắp nhưng khi đứng gần mùi thơm nồng của rượu đã bốc lên khiến ai nấy đều kích động: "Rượu ngon!"

Đại lão là người cầm lên đầu tiên, vừa mở nắp mùi hương đã lan tỏa ra cả phòng, chỉ ngửi thôi cũng khiến người sảng khoái không biết khi uống vào thì thế nào. Nhưng khi nhìn vào bên trong khiến ông ngu người lấy ra một viên: "Không phải là rượu sao? Tại sao lại thế này?"

Hàn Phượng Nguyệt phì cười, nàng bắt đầu làm mẫu cho bọn họ cách uống, nó cũng giống kiểu pha trà vậy. Khi pha xong nàng đưa cho mỗi người một ly, phải nói mùi thơm vô cùng say lòng người.

"Ầm! Ầm!" Khi Nhị lão uống xong trong người liền vang lên bức tường ngăn cách sụp đổ. Một luồng nóng bỏng theo cổ họng trượt xuống khiến ông vô cùng sảng khoái.

"Đột phá! Ta đột phá! Ha ha!" Nhị lão vui mừng, mấy tháng nay ông đang trên đà đột phá bình cảnh nhưng mãi vẫn chưa thể đột phá không ngờ mới uống một ngụm rượu lại dễ dàng đột phá.

Cũng như Nhị lão, đám lão kia cũng cảm thấy trong người bỗng nhiên có thêm một luồng linh lực tuy không giúp bọn họ đột phá nhưng cũng không cách đột phá là bao.

Mọi người quay lại chúc mừng: "Nhị lão, chúc mừng ngươi đột phá Nguyên Anh hậu kỳ."

"Ha ha! Đa tạ!"

Năm người đồng thời nhìn Hàn Phượng Nguyệt kinh ngạc, không ngờ lễ vật của nàng lại biến thái như vậy. Bọn họ vui mừng nghĩ "kết giao với nàng là quyết định đúng đắn" bọn họ cũng không hỏi nàng làm sao có được nó (linh đan tửu) bởi vì đây là chuyện riêng của nàng bọn họ không tiện hỏi. Mà Hàn Phượng Nguyệt lúc này chỉ lẳng lặng đứng nhìn nhẹ nhàng mỉm cười nhìn những vị trước mặt.