Vương Phi Lạnh Lùng Của Vương Gia Yêu Nghiệt

Chương 9



Hiên Viên Dạ dùng mũi vuốt ve lỗ tai Hàn Phượng Nguyệt, hô hấp ấm áp phun ở lỗ tai nàng lam nàng ngứa ngứa.

Hàn Phượng Nguyệt bị hô hấp quấy rầy, trong lòng như bị lông chim quẹt qua ngứa ngứa một chút, một luồng cảm giác tê dại chạm đến toàn thân.

Tên này nhất định là cố ý, cũng quá trêu chọc người.

Hàn Phượng Nguyệt không chịu được nhất là mỹ nhân yêu nghiệt dâng lên tới cửa trêu chọc như vậy, cái tay rảnh còn lại kia nâng lên cằm Hiên Viên Dạ, giống như một nữ vương dò xét lãnh thổ của chính mình.

Dung mạo như vẽ, ngũ quan như điêu khắc hoàn mỹ không một tì vết, khí chất nội liễm, tản ra một loại mị lực cùng mê hoặc của nam nhân thành thục.

"Dạ, có ai nói với chàng rằng chàng rất mê người chưa?" Hàn Phượng Nguyệt bên môi vung lên một độ cong, cúi đầu hôn lên đôi môi mỏng ôn lạnh mềm mại kia.

Mắt Hiên Viên Dạ từ từ tối lại, ngậm lấy nồng đậm ý cười, như là đã sớm biết.

Nụ hôn của Hàn Phượng Nguyệt vừa rơi xuống, hắn lập tức ôm chặt người nàng vào trong ngực, đổi khách làm chủ, vuốt ve triền miên, bóng dáng hai người rơi vào mặt nước hồ sen, kiều diễm lưu luyến.

Rất nhanh, Hàn Phượng Nguyệt liền chống đỡ không được sự vuốt ve tựa như mãnh liệt tựa như uyển chuyển của Hiên Viên Dạ, cả người mềm mại tựa ở trên người hắn, hôn đáp lại, trong lòng thầm than kẻ này thành thục thật nhanh, từ trúc trắc đến có kỹ xảo trêu chọc, đây mới là lần thứ ba bọn họ hôn môi mà thôi.

Tuy rằng Hiên Viên Dạ đổi khách làm chủ, nắm trong tay toàn cục, nhưng Hàn Phượng Nguyệt cũng rất hưởng thụ, cái cảm giác toàn thân run rẩy tê dại, nàng chưa bao giờ trải nghiệm qua, nhưng lại cảm thấy thích cùng sung sướng từ trong lòng.

Hai người vuốt ve hôn nhau rất lâu, mới ôm nhau ngồi ở bên hồ sen uống rượu ngắm trăng.

Khuôn mặt trắng nõn của Hàn Phượng Nguyệt trở nên hơi hồng, làm cho nàng nhiều hơn mấy phần cảm giác quyến rũ.

"Dạ!" Giọng Hàn Phượng Nguyệt vẫn còn nũng nịu.

"Ừm!"

"Có một chuyện ta vẫn luôn giữ trong lòng chưa từng nói với ai. Chàng còn nhớ vị lão bá ban ngày chứ?"

"Ừ!"

"Thực ra, ta không phải người của thế giới này!" Hàn Phượng Nguyệt nhỏ giọng lén nhìn biểu cảm của Hiên Viên Dạ. Nhưng hắn chỉ cười dịu dàng chứ không phát ra thanh âm gì, nàng biết hắn đanh đợi nàng nói ra toàn bộ sự việc. Từ từ kể lại "Ta là người cách đây hàng nghìn năm sau, nơi đó ta là một sát thủ.." cứ như vậy nàng kể cho hắn toàn bộ sự việc, từ lúc năm tuổi bắt đầu huấn luyện nàng ăn uống ra sao rồi từng cái nhiệm vụ thế nào nàng cũng không bỏ sót.

Vừa kể sát khí xơ xá tiêu điều vừa khuếch tán. Vừa cảm nhận được sát khí phát ra từ người Hàn Phượng Nguyệt Hiên Viên Da kéo sat nàng vào lòng.

Hàn Triết trong thư phòng cảm nhận được cỗ sát khí mạnh mẽ này cũng cảnh giác lên nhưng chỉ một lát cỗ sát khi kia bỗng dưng tiêu thất như chưa từng xuất hiện.

Hiên Viên Dạ đau lòng ôm chặt lấy Hàn Phượng Nguyệt vỗ về âu yếm. Ngửi thấy mùi long tiên hương quen thuộc Hàn Phượng Nguyệt từ từ bình tĩnh lại. Sát khí cũng rút xuống biến mất.

Ngẩng mặt lên thấy Hiên Viên Dạ đau lòng khiến nàng ấm áp. Hàn Phượng Nguyệt cười nhẹ. Hàn Phượng Nguyệt theo thói quen cọ đầu trên hõm vai của hắn nũng nịu cùng vô lại.

Hiên Viên Dạ thở dài một hơi, hắn duỗi tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán Hàn Phượng Nguyệt.

Hàn Phượng Nguyệt nghiêng đầu rối rắm đối diện với đôi đồng tử tối đen sâu như giếng cổ của Hiên Viên Dạ. Bởi vì giờ phút này nàng sợ, sợ hắn không chấp nhận nàng, đã nếm được tư vị yêu thương sủng nịnh của hắn khiến nàng không nỡ mất đi. Biết vậy nàng đã chẳng nói ra rồi.

Nhưng cũng là nàng đã suy nghĩ quá nhiều chăng?

Hiên Viên Dạ nhìn nàng bật cười: "Ta chỉ quan tâm đến hiện tại, bây giờ, sau này và mãi mãi đời đời kiếp kiếp nàng đều bên cạnh ta. Còn những thứ khác ta chẳng quan tâm!" Giọng nói của hắn trong trẻo lạnh lùng mang theo từ tính vang lên.

Hai người ôm chặt nhau lấy hành động thay lời nói. Khoảng cách giữa hai người rất gần, hơi thở của Hàn Phượng Nguyệt phả vào cổ Hiên Viên Dạ khiến cho trái tim của hắn run lên như đang bị những cọng lông vũ quệt qua không ngừng.

Gương mặt tuấn tú tựa như tranh vẽ của hắn xuất hiện một nụ cười dịu dàng khó gặp. Hắn nở nụ cười trêu chọc nàng cười vang lên. Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc, thấy nàng cười hắn cũng vô ý cười rộ lên tiếng cười trầm thấp mà tà tứ hữu lực.

Thấy hắn cười Hàn Phượng Nguyệt không tự chủ mà nghĩ, nỹ nhân đúng là mỹ nhân, lúc cười phải nói là đẹp mê người. Hắn càng như thế này, nàng lại càng muốn trói hắn thật chặt ở bên cạnh mình, làm thế nào bây giờ?

Hiên Viên Dạ phát hiện Hàn Phượng Nguyệt lại bắt đầu ngả ngớn đùa giỡn mình, dạo gần đây nàng cũng thường như vậy đôi mắt hẹp dài ánh lên vẻ bất đắc dĩ, hắn cười nói: "Nàng không thể ra dáng nữ nhân một chút à?"

Chốc chốc lại xòe ra nanh vuốt, vô lại giống như là nữ lưu manh, làm cho hắn không biết nên khóc hay nên cười.

"Ta rất ra dáng nữ nhân mà! Chàng xem!" Hàn Phượng Nguyệt xoa cằm, chỉ ngực rồi chỉ mông mình. Tuy bây giờ vẫn chưa phát dục nhưng nàng tin chỉ vài năm nữa sẽ đâu ra đó a. Một lát lại trêu ghẹo nhìn Hiên Viên Dạ: "Sao ta cảm giác chàng rất có kinh nghiệm về nữ nhân vậy nhỉ?"

Hàn Phượng Nguyệt vừa dứt lới liền duỗi một ngón tay nâng cằm Hiên Viên Dạ lên, động tác này như thổ hào cường đoạt dân nữ, dùng đôi mắt sâu thẳm quan sát đánh giá hắn một phen từ đầu tới cuối.

Nàng dùng đầu ngón tay vuốt cằm hắn rồi lại vuót vuốt cằm mình ý vị sâu xa nhìn hắn hỏi: "Nói, có phải chàng lén lút ăn vụng sau lưng ta không?"

Hiên Viên Dạ bị hành động đột ngột của nàng khiến cho ngẩn người, sau đó là bật cười phát hiện mình lại bị đùa giỡn, lần này không chỉ là lời nói, mà còn có cả hành động. Hành động này khiến hắn nhìn nàng cũng cảm thấy xấu hổ.

"Ba!" Mặt hắn bỗng dưng nóng lên tim đập thình thịch. Hắn nhẹ nhàng đẩy tay Hàn Phượng Nguyệt ra, vờ như tức giận mà nói: "Nàng chớ nói nhảm." Sau đó liền quay mặt sang chỗ khác.

Từ nhỏ đến lớn, tính tình của hắn vẫn luôn rất lạnh lùng, không thích tiếp xúc thân thể với người khác, lại càng không thích để cho nữ nhân tới gần. Nàng là người đầu tiên sau khi mẫu phi hắn qua đời có thể động tay động chân với hắn.

Lời vừa rồi lời của nàng rất có ẩn ý, chỉ có phu thê mới hay dùng đến từ "ăn vụng" này. Nữ nhân này thật là càng ngày càng càn quấy, càng bá đạo. Nhưng ai bảo hắn thích nàng đến vậy chứ.

Hàn Phượng Nguyệt thấy Hiên Viên Dạ đỏ mặt quay sang hướng khác liền bĩu môi, nàng biết mình phải một vừa hai phải, nếu không lại dọa cho mỹ nhân yêu nghiệt chạy mất, nàng muốn kiếm chỗ mà khóc cũng không có.

Trở về Tuyết viện.

Đưa ra hai cuốn sách cổ ra xem Hỏa Nhi liền hiện ra nói: "Hai cuốn này chính là thượng cổ y độc bí kíp. Tương truyền hàng nghìn năm về trước đã từng có người nắm giữ nó, lúc đó hắn vô cùng lợi hại không có độc gì không thể giải nhưng độc của hắn luyện chế ra cũng không ai có thể giải. Người đời đều mệnh danh hắn là Quỷ Thiên, bởi vì tính tình hắn vô cùng xấu, giây trước dốc toàn lực cứu người nhưng giây sau lại giết người không chớp mắt chỉnh người vô cùng thê thảm, hắn cứu chữa vô số người nhưng đồng thời lại lấy mạng người cũng không kém. Nhưng đang lúc ở đỉnh cao hắn bỗng chốc quy ẩn, kể từ đó biến mất khỏi đại lục. Không ngờ, nghìn năm sau thượng cổ bí kíp này lại xuất hiện, hơn nữa lại rơi vào tay ngươi. Ngươi cũng nên cẩn thận, thượng cổ xuất thế sẽ nhấc lên một hòi gió tanh mưa máu!" Hỏa Nhi vừa nói vừa nghĩ sâu xa.

Hàn Phượng Nguyệt nhíu mi, "Vậy tại sao bỗng nhiên bây giờ nó xuất hiện? Còn nằm trong tay ta!"

"Bởi vì ngươi có duyên với nó hay nói cách khác ngươi chính là hậu nhân của người đó. Vì vậy nó mới xuất hiện bên cạnh ngươi."

Hàn Phượng Nguyệt lật lật cuốn sách bên trong không có gì chỉ là giấy trắng. Nàng lam đủ mọi cách từ hơ lửa đến ngâm nước vân vân nhưng chẳng xê xích gì. Đang lúc chán nản không biết từ đâu nàng động phải thứ gì khiến một giọt máu của nàng vương lên cuốn sách.

Lập tức một chuỗi hình ảnh loé lên chui vào trong mi tâm Hàn Phượng Nguyệt. Cùng lúc đó Hỏa Nhi cùng theo đó biến mất.

Thần thức vừa động Hàn Phượng Nguyệt liền theo vào trong miếng ngọc bội đang trôi lơ lửng bên trong. Đây đúng là miếng ngọc bội kiếp trước nàng vô tình có được cũng là nơi Hỏa Nhi lưu lại. Nhìn vào bên trong khiến nàng kinh hãi, miếng ngọc bội này ngoại trừ Hỏa Nhi bây giờ có thêm một chuỗi hình ảnh mơ hồ.

* * *