Vương Phi! Mau Chạy!!!

Chương 156: Lật Đổ.



A Vĩ tuy biết nàng có năng lực, nhưng không nghĩ tới nàng có thể suy nghĩ kỹ lưỡng như vậy, đúng là làm hắn ngày càng hài lòng. Càng hiểu vì sao Khánh vương lại muốn chọn nàng làm Tân Vương, thật sự nàng có thể đem Khánh quốc tới một tương lai khác.

- Nếu vậy, thần nguyện ý lo việc của Hắc các, hoàng cung người quen thuộc hơn thần.

Lời ít hiểu nhiều, nàng gật đầu nhìn A Vĩ.

- Ngươi có thể bắt đầu từ ngay hôm nay! Bọn chúng canh gác rất nghiêm ngặt, nhớ cẩn trọng.

Nàng dặn dò qua loa xong, A Vĩ liền rời đi. Nhìn bóng lưng hắn khất sau cánh cửa, nàng thở dài nhìn qua trời xanh. Nàng đã lâu chẳng còn rảnh rỗi nằm không ngắm trời nữa rồi, liệu trời xanh còn cách nàng bao nhiêu nữa đây.

- A Hoa, Diễm An, các người nhất định phải bình an. Chờ khi đất nước yên bình, ta sẽ đón các người cùng phụ mẫu về. Cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc.

Hai tay nắm đao, nàng biết võ thuật của bản thân vẫn chưa là gì với đám chúng. Ngày ngày tu luyện, bền trí chuyên tâm! Ngày qua ngày, kế hoạch càng gần tới điểm mẫn cảm.

Nhã Tịnh thức đêm, thức ngày, nàng không thể bỏ qua bất cứ giây phút nào. Chỉ cần một chút sơ xuất thôi, sẽ có càng nhiều người hơn hi sinh vì sai lầm của nàng.

Cuối cùng, sau một năm chuẩn bị trong gấp gáp. Nhã Tịnh nhìn bồ câu bay trên trời, pháo hoa màu đỏ trong đêm vang lên. Nhã Tịnh ngồi trên lưng ngựa, nàng khẽ hô vang.

- Để bảo vệ bách tính, để giành lại tương lai! Hôm nay, ta! Công chúa Khánh Chi của Khánh quốc, quyết đòi lại công bằng năm đó! Quyết bảo vệ người dân đang lầm đường! Quyết hôm nay dù đổ máu hi sinh, cũng sẽ mở tới con đường cho con cháu sau này! Chúng ta, không vì bản thân, không vì lợi ích! Một lòng vì những người chúng ta muốn bảo vệ! Hôm nay, các binh sĩ, huynh đệ theo ta! Ta không biết sau cuộc chiến có thể cùng nhau ngắm ánh sáng ngày mai hay không, không biết có thể cùng nhau uống rượu mừng hay không. Nhưng ta chắc chắn, sẽ không quên ngày hôm nay. Đa tạ các vị, cùng ta vào sinh ra tử. Nếu có thắng lợi, ân nghĩa nhất định không quên!

- Một lòng theo người!



Nghe lời diễn thuyết trước khi chiến đấu của nàng, các binh sĩ liền dâng lên khí thế. Nhã Tịnh hài lòng mỉm cười nâng ly rượu của mình lên.

- Ly này ta thay mặt bách tính trăm dân, đa tạ các vị!

Lúc này, chẳng có khoảng cách chủ tớ, không còn khoảng cách địa vị. Tất cả đều giống như huynh đệ, cùng nhau tiến lên vì tương lai sau này.

Trời chưa hẩng sáng, nàng đã đem quân tới trước cửa thành. Bên trong thành tiếng chuông cảnh báo vang lên, báo hiệu cho cuộc chiến bắt đầu! Nội gián bên trong thành đã mở cửa thành cho nàng, bên trên tường thành cũng có người thủ hộ! Nhã Tịnh một đường xông vào trong cung, chỉ có mấy tên binh linh canh thành là ra cản đường. Nhưng cuối cùng cũng chỉ nằm dưới đao của nàng.

Tân Vương lúc bấy giờ y phục không chỉnh tề bước ra cùng cấm vệ quân nhìn nàng bước tới, hắn kinh ngạc vô cùng. Có vẻ như còn chưa kịp chuẩn bị điều gì.

- Ngươi, không phải ngươi đã chết rồi sao?

Nhã Tịnh nhìn hắn mặt tái mét khẽ cười.

- Chết sao? Bệ hạ, thần cũng đã từng nghĩ bản thân đã chết rồi đó! Ngươi hao tâm như vậy, thật đáng tiếc. Hôm nay, chính ta sẽ đem mọi thứ trở về với nguyên trạng!

Nàng biết, không ai có quyền phán xét một vị vua! Vậy nên, nàng không có ý khép tội hắn tại đây, mà nàng sẽ để mọi tội ác của hắn được lan rộng!

Nàng đưa tay bắn pháo ám hiệu màu xanh lên trên trời, Hắc các thấy Hoàng Cung có biến muốn đem người tới xem xét lại không ngờ tới bọn chúng cũng đang bị bao vây!

Toàn bộ người dân gần cung cấm nghe tiếng vang liền thức giấc, bước ra ngoài liền thấy một đám giấy rơi xuống. Ai biết chữ liền đọc lớn cho mọi người nghe, toàn bộ đều là tội ác của Tân Vương.

Từ việc bán nước hại dân, tới việc giết huynh đoạt vị. Ai nấy cũng phải xôn xao, và có một phần cảm thấy may mắn vì nàng Khánh Chi công chúa vẫn còn sống!



Những người dân thường ai nấy sau khi biết toàn bộ sự thật liền bao vây lấy Hắc Các khiến bọn chúng rơi vào thế bị động, không thể tiến lên. Nếu bọn chúng trong thời điểm này làm hại tới dân thường, lập tức đám người kia sẽ có cớ giết chúng.

- Ngươi đừng mơ đám người kia sẽ giúp ngươi! Bây giờ, ngay cả một con ruồi cũng khó mà lọt ra. Một, ngươi tự nguyện dâng lên Long Ỷ, hai, ta sẽ cho ngươi bị người dân chửi mắng muôn đời.

Nàng từ từ lau kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên hèn nhát phía dưới đang đứng sau các cẩm y vệ.

- Các ngươi đừng mong, hôm nay dù ta có chết cũng sẽ không nhường lại ngôi vị cho ngươi đâu!

Nhã Tịnh nghe vậy, đôi môi mỏng khẽ nhếch.

- Vậy, ta đành phải tuân theo lệnh của người rồi! Tân vương!

Lời vừa dứt, nàng liền lao tới. Binh lính hai bên cũng va chạm, trận chiến đổ máu lại lần nữa diễn ra.

May mắn cho nàng, cấm vệ quân trong thành không còn nhiều lắm. Một phần vì hắn quá tự tin bởi sự yểm hộ của Hắc các, một phần hắn tin nàng cùng phụ mẫu đã chết. Với một tên tự phụ như hắn, quả nhiên là miếng mồi ngon cho nàng!

Kiếm lần nữa vung lên, thực lực của nàng bây giờ đã mạnh hơn trước. Không phải vì hi vọng mới cố gắng, mà là vì cố gắng mới có được hi vọng!

Máu văng lên mặt nàng, đôi tay cũng nhuộm máu tươi. Nhã Tịnh không ngưng tay, không thương xót.

Tên Tân Vương kia cũng không rảnh rỗi, thấy người của nàng đang chiếm thế thượng phong liền bỏ chạy vào trong đại điện, Nhã Tịnh cướp đao một kẻ đang tiến tới phi thẳng chân hắn. Khiến hắn ngã ra, máu chảy làm hắn xám mặt lại. Là một kẻ xưng vua, vậy mà hắn còn không có nổi một chút can đảm. Khánh Quốc rơi vào tay hắn, cách ngày diệt vong sẽ không xa. Vậy nên, nàng lại càng phải đá hắn khỏi vương vị. Nhưng nàng biết, nàng không thể giết hắn. Nàng muốn hắn đối mặt với tội ác hắn gây ra, đối mặt với người dân bị hắn hãm hại vì lòng tham.