Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 17: Thỏa thuận của oan gia



Sau một hồi khóc lócnăn nỉ, dụ dỗ, gạ gẫm, hâm dọa táo tợn, Phượng Kỳ cũng đã thuyết phụcđược Lăng Lạc Nhân đồng ý dự cuộc tuyển phi, mà nàng cũng không hề biếtrằng đã bị tỉ muội mình bán đứng.

Thầm nghĩ, dự thi thì có rấtnhiều người, đôi khi không dưới cả ngàn, mà trong số đó không lẽ lại kém may mắn bị trúng tuyển? Mỹ nhân nhiều như thế, cơ hội sẽ không đến lượt nàng, nghĩ như vậy Lăng Lạc Nhân yên tâm chẳng để ý tới nữa.

Hàn Ngôn Duẫn nhìn thê tử mà chỉ biết lắc đầu, nàng nghĩ gì không lẽ hắnkhông biết? Có điều lạ là, Phượng Kỳ đưa ra ý như vậy, Hàn Lãnh Thiênkhông hề từ chối? Trước giờ hắn luôn muốn tìm đối tượng vương phi cho đệ đệ, nhưng tất cả cũng bị đá lên chín tầng mây, lần này lại dễ dàng nhưvậy?

Lại nghĩ đến lần Lăng Lạc Nhân bị bắt cóc, người đầu tiênbất an cũng chính là Hàn Lãnh Thiên, xem ra nỗi bận tâm của hắn sắp đạtthành ước nguyện, sẽ không còn lời đồn đãi "Nhị Vương gia thích nam nhân nữa" giấc ngủ có thể yên ổn.

________________________________

”Nói đi, ngươi muốn như thế nào?” Tiểu Hoan tức giận nhìn đối phương, vẻ mặt hắn cứ như đang ngầm uy hiếp, bất quá trả lại ngựa rồi bồi thường chútngân lượng thôi, đừng bảo tên này lại keo kiệt đến như thế.

”Bồithường!” Ngựa thì có thể không cần đến, nhưng bồi thường thì không thểthiếu, ít ra lấy lại một chút lợi ít gì đó mới không để bản thân chịuthiệt thòi, và điều kiện đưa ra sẽ rất thú vị.

”Bao nhiêu?” Chỉvì hôm đó xui xẻo, còn bây giờ tiền nàng không thiếu, tính toán sòngphẳng để sau này khỏi phải dây dưa đến những phiền phức. Nhưng liệu cóđơn giản như vậy? Nàng có dự cảm không được tốt.

”Tinh thần bịtổn thất” Xem nàng đưa ra cái giá là bao nhiêu.Tiền? Hắn có rất nhiều,ngựa quý hắn có thể đem tặng cho nàng, vấn đề ở đây chính là...nàng phải giúp hắn lấy lại tổn thất từ tinh thần, mà tinh thần thì có tổn thấtgì? Cần bồi thường như thế nào? Đó là vấn đề của Hàn Khiết Luân.

”Ngươi có mà điên” Chẳng phải hôm qua đánh và má hắn thôi sao? Có phải đánhvào đầu đau mà tổn với không tổn? Với lại vết thương kia không biết dùng thuốc gì đã mất đi không dấu vết, hắn còn đưa ra cái lý do quỷ quáitinh ranh như thế, tổn thất? Có mà đang gạt người.

”Nàng có biết, tội đánh cắp bảo vật của Hoàng Thân quốc thích như thế nào không?” Vẻmặt hết sức nguy hiểm mang ý đe dọa, không tin là nàng có thể bỏ mặtngười khác mà thoát được bàn tay hắn. Về mưu trí, lúc này áp dụng làchính xác nhất.

”Ngươi...bỉ ổi” Dám dùng người khác uy hiếp nàng? Nhưng đó cũng là điểm yếu thực sự, có thể làm cách khác được sao? Trừkhi nàng là người không có trái tim, không nhớ ân tình đang mang nặng.Trước kia độc lai độc vãng thì còn cách trốn, hiện giờ Lăng gia là máiấm của nàng, trốn là không thể!

”Nàng quá khen, đạt được mụcđích không từ thủ đoạn” Nhìn vẻ hậm hực đó cảm thấy rất thú vị, nàng rất nóng tính.Không biết khi thực hiện được mục đích sẽ còn thú vị đếnchừng nào, thật rất mong đợi.

”Nói điều kiện của ngươi đi” Chỉcần không liên lụy những người khác, nàng sẽ làm bất cứ điều gì, nhưngvới cái tên này, chắc chắn không có gì tốt lành. Chết tiệt, vì sao lạidính đến người hoàng tộc chứ, rắc rối.

”Làm sai vặt cho ta haitháng” Không quá khó khăn đi? Quá hiền lành rồi còn gì? Để xem hắn sẽtrị nàng như thế nào, dám đối đầu? Phải trả giá nha. Ngoài vấn đề đó, có một vấn đề khác hết sức quan trọng, đó là...nhìn nàng tức giận mắngchửi, hắn rất thích =.=! (khoái ngược)

”Có mà nằm mơ” Nói thẳngra bắt nàng ở đợ không công đi, quá đê tiện mà. Nhưng...nàng có thể làmkhác? Trốn đi? Người trong Lăng Gia sẽ chịu tội thay,còn đồng ý....hắnsẽ biết mùi uy hiếp người khác phải chịu thế nào.

”Người đâu....” Chỉ có hai người, giả vờ lên giọng để uy hiếp. Hắn đoán không sai,người Lăng Gia chính là nhược điểm có thể lợi dụng, ít ra biết điều nàysẽ dễ dàng giúp hắn thực hiện ý đồ thu phục tiểu miêu đanh đá kia.

”Ta..đồng ý” Tên khốn, sẽ có một ngày lão nương sẽ cho ngươi biết, sai lầm hômnay ngươi sẽ gánh lấy hậu quả. Đừng tưởng là Vương Gia nàng không dámđộng, đó là sai lầm to lớn.

”Vậy, bắt đầu từ ngày mai đi, nàngnhanh chóng dọn đến Phủ ta” Không sợ nàng sẽ bỏ trốn, vì điều đó chẳngthể nào xảy ra. Còn bây giờ, hắn nên nhanh chóng trở về phủ để thu dọnnhững thứ rắc rối riêng của mình, nếu không sau này sẽ thê thảm.

”Được” Quay lưng rời đi, trong lòng đang lo lắng, phải nói như thế nào để mọingười không nghi ngờ đây? Nói nàng phạm sai lầm nên bị bắt làm nha hoàn? Người ta sẽ hỏi sai lầm gì? Chẳng lẽ bảo rằng, chỉ vì trộm ngựa của Tam Vương Gia? Không thể,quá mất thể diện!