Vương Phi Ngày Ngày Đòi Hưu Phu

Chương 43



Chương 43: Mộ Dung Phong, chúng ta hòa ly đi!

Hôm nay Mộ Dung Phong cũng không có ý muốn rời đi, trong lòng Lãnh Băng Nguyệt rất vui vẻ liền lệnh cho hạ nhân dọn cơm, giữ hắn lại trong Tử Đằng tiểu trúc dùng cơm trưa.

Trị Thu ra ra vào vào chuẩn bị, giống như con bướm hoa bay tới bay lui. Đột nhiên nàng ta cảm thấy tim đập nhanh, đầu túa ra mồ hôi, run rẩy thở hổn hển hai cái, sau đó “rầm” một tiếng ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Lãnh Băng Nguyệt bị dọa hoảng sợ, đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy?”

Bà tử trong viện vỗ ngực, ấn huyệt nhân trung của nàng ta, nửa ngày Trị Thu vẫn không có phản ứng gì. Sau đó bọn họ cuống quýt sai người đi tìm lang trung trong phủ đến. Sau khi chẩn đoán đưa ra kết luận: “Có vẻ như tim thiếu dưỡng khí, nguyên thần bất thường, khí huyết không thông, hư nhược mới bị ngất”

Sau đó lang trung lấy ngân châm châm vào huyệt nhân trung của Tri Thu. Không lâu sau, nàng ta dần dần thở ra một hơi.

“Đang yên đang lành sao ngươi lại đột nhiên ngất đi? Cơ thể của người vẫn luôn tốt, chưa từng nghe nói có gì đó không khỏe” Lãnh Băng Nguyệt hỏi.

Đầu Tri Thu vẫn có hơi choáng, cả người không có sức, không đứng lên được: “Nô tỳ chỉ cảm thấy tim đập nhanh, hụt hơi, toàn thân vô lực, giống như bị trúng độc vậy”. “Trúng độc?” Lãnh Bằng Nguyệt kinh ngạc hỏi: “Ngươi đã ăn qua thứ gì?”.

Tri Thu suy nghĩ một chút, chắc chắn nói: “Chỉ có một giỏ vải bị đại tiểu thư trả về kia, chắc chắn là vải có vấn đề”

“Vải ta và Vương gia đều ăn, không có vấn đề gì mà” Lãnh Băng Nguyệt nhìn Mộ Dung Phong một cái, có chút suy nghĩ.

“Nhất định là nha đầu thổi Nhi Nhi kia lén lút hạ độc! Nàng ta để nô tỳ mang về cho tiểu thư ăn, rõ ràng là nhằm vào tiểu thư ngài”.

Mộ Dung Phong mím môi đứng dậy, một lời không nói liền rời khỏi Tử Đằng tiểu trúc.

Lãnh Băng Nguyệt còn không quên đổ thêm dầu vào lửa: “Tỷ tỷ am hiểu hạ độc, thần không biết quỷ không hay, chúng ta không có chứng cứ, nàng nhất định sẽ không thừa nhận. Vương gia, thôi bỏ đi.”

Mộ Dung Phong không nói gì, người đã đi rất xa rồi.

Lúc này đang là cơm trưa, trước kia Lãnh Băng Cơ thường ăn cùng một chỗ với đám người Điêu ma ma, mọi người cười nói cũng náo nhiệt. Nhưng hai ngày nay vì thai nghén, nàng để Nhi Nhi bưng đồ ăn vào trong phòng.

Mộ Dung Phong đen mặt xông vào trong viện, Vương ma ma và Điêu ma ma nhanh chóng đứng dậy thỉnh an. Hắn nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, một cước đá văng cửa phòng chính ra.

Trong phòng tràn ngập mùi giấm chua rất nồng, Lãnh Băng Cơ đang rầu rĩ nhìn thức ăn trên bàn. Nghe thấy động tĩnh nàng ngẩng mặt lên, gầy yếu, thoạt nhìn có vẻ buồn bã iu xìu. Nàng nhìn thấy Mộ Dung Phong cũng không có phản ứng gì, chỉ lười biếng quét mắt một cái, hỏi: “Có việc?”.

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn một bàn thức ăn trước mặt nàng, rất đơn giản, thậm chí có hơi sơ sài, tay nghề của Điêu ma ma cũng không tốt. Chẳng trách nữ nhân này nhìn có vẻ mỏng manh gầy yếu, đương nhiên cũng chỉ là thoạt nhìn thôi.

Hắn lạnh lùng phân phó Nhi Nhi: “Ra ngoài, đóng cửa lại” Nhi Nhi không yên tâm nhìn tiểu thư nhà mình một cái, lo lắng không yên đi ra ngoài, đồng thời cũng đóng cửa lại, không yên tâm canh giữ ở ngoài.

“Vừa rồi Tri Thu bị té xỉu”. Mặt Lãnh Băng Cơ thờ ơ: “ồ”. Mộ Dung Phong nhếch mày: “Chẳng lẽ ngươi không muốn nói gì ư?” Nàng muốn nói đáng đời. “Có liên quan gì đến ta chứ?” Mộ Dung Phong hừ một tiếng: “Nàng ta ăn vải mang từ chỗ của người trở về thì bị hôn mê.” “Vậy nên?” Lãnh Băng Cơ tròn mắt, đôi mắt trong suốt vô tội nhìn hắn. “Trong lòng người biết rõ!” “Ta không biết”.

“Hai ngày trước bản vương vừa mới cảnh cáo ngươi, đừng có dùng những thủ đoạn hại người kia của người bắt nạt Bằng Nguyệt, lần trước ngươi hại nàng còn chưa đủ à?”

Lãnh Băng Cơ nghĩ ngờ hỏi ngược lại: “Lần trước? Ta hại nàng ta bao giờ?”.

Yết hầu Mộ Dung Phong giật giật, có vẻ như nuốt một ngụm khí thật lớn, nói: “Lãnh Bằng Cơ, người đừng có giả bộ trước mặt bản vương. Bản vương biết người lợi hại, hạ độc có thể thần không biết quỷ không hay, không bắt được nhược điểm của ngươi không có nghĩa là bản vương không làm gì được người”.

“Ý của Vương gia là Trị Thu bị hôn mê là do ta hạ độc?” “Lẽ nào không phải?”.

Lãnh Băng Cơ tức giận ngược lại mỉm cười nói: “Mộ Dung Phong, trong đầu người có phải có một cái lỗ không? Lãnh Băng Nguyệt nói gì thì người tin cái đó à? Ta hạ độc nàng ta? Nếu như ta thật sự muốn hại nàng ta, hiện giờ nàng ta vẫn còn mạng mà sống ư? Ta chỉ cần đứng ở đây. không cần động, muốn giết nàng ta cũng chỉ dễ như trở bàn tay thôi! Ta sẽ không ngu ngốc hạ độc vào trong vải như vậy.”

“Nếu không có lòng hại người, mấy ngày trước người mua nhiều thuốc linh tinh như vậy làm gì? Xuyên ô, thảo ô, hạt mã tiền, đây đều là những dược liệu có độc. Lẽ nào không phải là điều chế độc dược hại người, muốn hại Băng Nguyệt?”.

Lãnh Băng Cơ mím mím môi, nhất thời không biết nói thế nào. Lúc đó nàng chỉ muốn che giấu tai mắt, tự mình nói lung tung lấy vài dược liệu, chưa từng để ý xem chúng có công hiệu gì. Quả thật giống như lời Mộ Dung Phong nói, đó đều là những dược liệu có độc. Chẳng qua, những dược liệu này có vị đắng chát, dùng để hại người, não nàng chứa bã đậu chắc?

Nàng không giải thích, chỉ nói: “Những dược đó đều là ta dùng” .

“Ngươi tự dùng? Ngươi nghĩ bản vương là đồ ngốc à?” Mộ Dung Phong từng bước ép sát nàng: “Dược người ăn kia không giống với dược liệu khác, lang trung trong phủ đã kiểm tra bã thuốc mà ngươi chôn ở trong bồn hoa, người dùng chính là thuốc phá thai.”

Lãnh Băng Cơ kinh ngạc nhìn hắn: “Người theo dõi ta?” . “Không phải theo dõi mà là chú ý đề phòng, từ sau ngày biết người sẽ hạ độc hại người”

Lãnh Băng Cơ lẳng lặng nhìn Mộ Dung Phong, không biết hắn luôn miệng nói bản thân nàng làm hại Lãnh Băng Nguyệt, đến tột cùng là do đâu. Nàng cũng luôn không hiểu, sự căm ghét và oán hận của Mộ Dung Phong đối với nàng nguyên nhân chân chính là vì sao? Chỉ bởi vì nàng đội nón xanh cho hắn, nên hắn nghĩ nàng để tiện xấu xa như thế ư?

“Chỉ bởi vì ta hiểu y thuật, đã từng mua dược liệu, vậy nên người liền cho rằng Trị Thu hôn mê là do bị ta hạ độc? Lẽ nào Vương gia chưa từng nghe nói qua về bệnh của vải ư? Vải không phải ai cũng ăn được, có những người bụng rỗng ăn vào, đường máu trong cơ thể đột nhiên hạ xuống, sẽ vì tụt huyết áp mà dẫn đến các loại bệnh trạng như tim đập nhanh, chóng mặt, nghiêm trọng sẽ bị hôm mê”.

“Ngụy biện, trước giờ ta chưa từng nghe đến”

“Ngươi chưa nghe nói đến cũng chỉ là do người kiến thức hạn hẹp. Phong Vương gia, vị trí Phong Vương phi của người ta không hiếm lạ gì, ta càng không muốn tranh thủ tình cảm của người mà sử dụng thủ đoạn để tiện với Lãnh Bằng Nguyệt. Do người bị sắc đẹp làm cho mê muội đầu óc, hay là ở trong lòng của ngươi, Lãnh Băng Cơ ta chính là người tồi tệ như vậy?”

“Khẩu thị tâm phi!” .

Mộ Dung Phong híp đôi mắt sắc bén lại, nói: “Ngươi luôn miệng nói không hiếm lạ, nhưng ngươi lại hao tâm tổn trí trước mặt ngoại tổ mẫu của ta, khiến bà ấy che chở người khắp nơi. Ngươi nói không ghen tỵ với Băng Nguyệt, nhưng lại nơi nơi đối nghịch với nàng ấy, khiến mặt nàng ấy mất hết mặt mũi. Nếu như ngươi không muốn ở lại Phong Vương phủ, vậy sao người còn lén lút phá thai?”.

“Không phải tình cảm của các ngươi chắc hơn cả vàng ư? Ngươi vì hắn ta thà rằng tự sát cũng không muốn gả cho ta, tại sao sau khi từ trong quán trà trở về ngu ở lại nỡ lòng phá bỏ đứa bé của các ngươi? Đừng nói với bản vương, hắn ta bội tình bạc nghĩa với người, không muốn chịu trách nhiệm. Vậy nên người và hắn bất hòa trước mặt mọi người, sau đó tức giận bỏ đứa bé là có thể tiếp tục ở lại trong Phong Vương phủ”.

Lãnh Băng Cơ không thể không thừa nhận mạch não của nam nhân trước mặt này đúng là không phải bình thường. Hắn luôn luôn chắc chắn rằng nàng có ý đồ gì đó với sắc đẹp của hắn. Ngay cả nàng bất đắc dĩ bỏ đứa bé đi mà hắn cũng có thể liên tưởng phong phú như vậy.

Mẹ nó, chẳng qua là nàng chỉ muốn giữ mạng thôi.

Nàng đã không có ý muốn tranh luận cùng với hắn nữa. Dù sao nói gì thì hắn cũng sẽ cố chấp không chịu tin. Hắn có thành kiến với nàng, cái này đã ăn sâu vào bên trong rồi.

Lãnh Băng Cơ giơ tay lên nhẹ nhàng vén sợi tóc trước trận mình ra sau tai. Nàng không vui không giận, vô cùng bình thản hỏi: “Vương gia, có phải chỉ cần hiện giờ ta và người tiến cung hòa ly, cắt đứt sạch sẽ thì người mới tin ta đúng không?”

Mộ Dung Phong cười châm chọc: “Không cần phải sử dụng chiêu lạt mềm buộc chặt này với bản vương

Lãnh Băng Cơ chỉ nhẹ nhàng cười cười: “Mộ Dung Phong, bây giờ chúng ta lập tức tiến cung, cầu xin thái hậu để chúng ta hòa ly đi. Có được không?”

Lửa giận trong lòng Mộ Dung Phong chạy thẳng lên trên đầu: “Ngươi gấp không thể chờ được như vậy ư?”.

“Đây không phải chính là điều người cầu còn không được ư? Có lẽ chúng ta dứt bỏ tầng quan hệ phu thê này thì mới có thể bình tĩnh mà nói chuyện với nhau, có sự tin tưởng cơ bản nhất giữa người với người. Bên chỗ lão thải quân, ta tin là tức giận một trận thì bà sẽ tốt lên thôi.”

Gân xanh trên trán Mộ Dung Phong nhảy lên: “Được, người đừng có hối hận” Lãnh Băng Cơ suýt nữa thì văng tục, nói với hắn ai hối hận thì người đó là cháu trai.

Nàng sớm đã chờ không kịp nữa. Từ khoảnh khắc nàng quyết định giữ lại đứa bé trong bụng, sau này nó và nàng sẽ sống nương tựa lẫn nhau thì nàng đã tính toán chủ động nói ra với Mộ Dung Phong. Chỉ có sớm ngày cắt đứt quan hệ với hắn, cao chạy xa bay thì nàng và con mới có thể bảo toàn được tính mạng. Nếu không sẽ luôn có lưỡi dao kề ngay bên cổ nàng, sống trong nơm nớp lo sợ. Lãnh Băng Cơ lạnh lùng cười nói: “Ta không tiêu tiền của ngươi, không ăn cơm của ngươi, còn phải nhìn sắc mặt người, chịu uất ức của tiểu thiếp người. Rốt cuộc ta phải nghĩ không thông thế nào mới có thể hối hận chứ?”

Mộ Dung Phong gắt gao nắm chặt tay thành nắm đấm, cắn rằng căm hận nói: “Hòa ly thì hòa ly, hiện giờ lập tức tiến cung! Bản vương thành toàn cho người và tên dã nam nhân kia!”

Lãnh Băng Cơ gần như đập bàn đứng dậy, mang theo chút vui mừng nói: “Đi!”

Mộ Dung Phong lạnh lùng nhìn nàng, thất khiếu đầy lửa giận, hận không thể nghiền nát nữ nhân trước mắt này thành tro để trút giận.

Nhi Nhi canh ở ngoài cửa, hai mắt nhìn chằm chằm hai người lần đầu tiên ăn ý với nhau cùng đi ra bên ngoài. Sau đó phân phó cho họ nhận chuẩn bị xe, thật sự tiến thẳng vào hoàng cung.

Sau đó, nàng ấy lại nhìn thấy Vương ma ma lần theo chân tường ra ngoài, biến mất không thấy bóng dáng, chắc là chạy đi thông báo cho Lãnh Bằng Nguyệt để tranh công rồi.