Vương Phi Quyền Lực

Chương 57: 57




Hắn như người mất hồn, lơ đãng đi vào đại điện vừa bước đến cửa liền như một người khác, vẻ mặt cùng thái độ trở lại bình thường.

Là một người đứng đầu hắn không cho phép mình để lộ cảm xúc thật ra bên ngoài, nếu bị phát hiện e là cả người đó cũng sẽ gặp nguy hiểm, hắn luôn là vậy che giấu cảm xúc rất tốt, cũng được mười mấy năm rồi.

Hắn bước đến ngồi vào vị trí cũ, các quan thần thi nhau hú hét, hò reo vui chơi thoát loạn vì vua đã gục trước chén rượu mỹ nhân thì còn ai quản lý nữa.

Mọi người vui chơi nào để ý đến hắn, Mộ Hương thấy thế liền hiên ngang bước xuống ngồi kế Cao Hàn tỏ vẻ muốn tâm sự.

"Chàng có chuyện gì sao?" Ả ta cúi người rót rượu cho Cao Hàn, bàn tay nhẹ vuốt bờ vai cứng cỏi rồi sờ nhẹ vào bên má hắn, dáng vẻ quyến rũ chết người.

"Ta thì có chuyện gì!" Hắn thì đã quá quen với việc này nhưng lại dần thấy lạ lẫm từ khi Lam Ly xuất hiện.

Sự việc khi nãy xảy ra ở hậu hoa viên làm hắn dần nản lòng với cô vương phi đào hoa liền không muốn quản nữa, để Mộ Hương muốn làm gì thì làm.

Quay về trước đây cũng tốt.. Hắn nghĩ.

"Đừng lạnh nhạt với thiếp thế chứ, người ta cũng chỉ muốn quan tâm ch.." Mộ Hương nũng nịu thì thầm vào tai hắn, mặc kệ ánh nhìn của những quan thần và cung nữ mà vuốt ve lòng ngực người trước mặt.

"Đa tạ hoàng quý phi đã quan tâm nhưng đây là vương gia nhà ta, ta lo được" Lam Ly từ đâu bước đến cắt ngang lời ả ta, vẻ mặt hết sức bình thản mà cất lời kèm theo đó là hành động đầy bá đạo làm mọi người xung quanh phải trố mắt đứng nhìn.


Lam Ly bước đến gần hắn, nhẹ cúi người dùng bàn tay nhỏ mềm bóp cằm hắn kéo về phía mình, ngón tay nhỏ thon dài nhẹ nâng cằm hắn lên mà hôn xuống.

Nụ hôn nồng nàn cháy bỏng làm ai nhìn vào cũng loá cả mắt, đỏ cả mặt.

Dứt môi cô bước tới chen ngang giữa hắn và Mộ Hương, thì thầm vào tai ả:
"Còn không mau cút, đồ của bổn tiểu thư trừ khi bỏ đi còn không thì ngươi đừng hòng cướp được" Lời nói đanh thép, cùng ánh mắt sắc bén làm ả phải e dè, đứng lên đi về phía hoàng thượng.

"Ngươi cứ chờ đó" Ả liếc xéo cô.

"Ngươi là cái thá gì mà bắt ta chờ, ha," Lam Ly khinh bỉ nhìn theo ả, rồi lại ngoan ngoãn ngồi yên nhâm nhi ly rượu đắng.

"Huyết Tam đâu, thằng bé đi ra ngoài cùng nàng sao giờ lại chỉ có mình nàng đi vào thế"
Hắn nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và Mộ Hương, nếu bình thường thì chắc sẽ vui rồi mở hội ăn mừng nhưng giờ đây vẻ mặt lại hết sức bình thản, còn cố tình gặng hỏi về chuyện khi nãy, hắn nghĩ như thế sẽ làm cô chột dạ mà trả lời sự thật nhưng không..

"Ngất rồi" Lam Ly ngà ngà say nói.

"Đừng nói là nàng hôn cậu ta đến ngất đấy nhé!!" Hắn bật cười khinh thường bản thân, thầm nghĩ cô còn chưa bao giờ làm như thế với mình.

"Ngươi theo dõi ta thì cũng nên xem hết những việc ta đã làm, chứ đừng có mà xem một nửa rồi lại quay ra giận hờn" Lam Ly nhàn nhã quay qua mắng hắn.

"Nàng làm gì rồi?!" Hắn vừa vui vừa khó hiểu.

"Về thôi, ta thấy trong người không khỏe lắm" Lam Ly đứng lên chào mọi người rồi cũng cất bước rời đi.

Hắn hiểu ý cũng đi theo sau vì ở đây có nhiều người không tiện nói, tuy biết là vậy nhưng hắn vẫn thấy khá khó chịu.

Liền nghĩ đến bờ môi đỏ mọng hôn mình khi nãy, nó không sưng lên mà căng mọng như bình thường chẳng lẽ..

Hắn vừa đi vừa trầm tư suy nghĩ, rồi lại như mở cờ trong bụng rồi lại thấy ân hận khi bị Mộ Hương đụng chạm nhưng không đẩy người ra.

"Vương gia, Hàn vương.." Tiếng Liễu tướng quân từ đâu đó vọng đến.

"Hửm, có chuyện gì sao, Liễu tướng quân?" Hắn nhăn nhó đủ đường vì sắp được ở cùng cô thì bị phá đám.


"Chuyện là, à thì là tôi có đứa con gái cũng sắp đến tuổi cập kê nay muốn tìm người kết duyên với con bé.." Lão nhẹ giọng nói.

"Hửm, ông cũng biết tôi có phu nhân rồi còn gì!" Cao Hàn không kiêng nể gì mà nói thẳng.

"Biết là vậy nhưng hai người còn chưa làm tổ chức hôn lễ, vẫn có thể hủy được.

Nếu ngài chịu lấy con gái ta, Liễu tướng quân này sẽ dốc hết sức nâng đỡ ngài ngồi lên ngai vàng, giao lại mọi binh quyền trong tay, chỉ cần con gái ta được ăn sung mặc sướng không phải chịu khổ là được" Ý đồ đã rõ, lão còn có ý định mua chuộc hắn.

Lấy một người chỉ biết ăn với ngủ thì làm được gì mọi thứ hắn có trong tay hoàn toàn có thể lật đổ đế chế của hoàng huynh mình mà lấn lên làm vua nhưng bây giờ chưa phải lúc làm những chuyện như thế.

"Lấy cô ta về làm gì, ta không lấy những người vô dụng, lấy nương tử về chỉ để chưng!?!" Ý chê bai rõ ràng trong từng câu chữ của hắn, lời lẽ cứng rắn từ chối thẳng thừng làm lão tướng quân mặt mày tối sầm.

"Vậy ý ngài là!!" Lão tức giận, tay nắm thành quyền.

"Vương phi nhà ta biết đánh giặc, xinh đẹp lại tài giỏi hà cớ gì ta phải đổi, lấy một người vô dụng về để làm cảnh, Liễu tướng quân xem có đúng không?!" Hắn kiêu ngạo nói, bản tính khinh người đã ăn sâu vào trong máu.

May sao hắn là vương gia nếu không chắc là đã bị đánh thừa sống thiếu chết rồi.

"Được!!! Ngài sẽ phải hối hận với những gì người đã nói ngày hôm nay" Nói rồi lão tức giận bỏ đi.

"Tìm cách trừ khử lão đi, một mối họa không hề nhỏ!" Hắn nhếch môi cười cười, ra lệnh cho ám vệ thủ tiêu kẻ có ý muốn gây hấn với mình.



"Vương phi đâu!" Hắn bước ra cổng hoàng cung ngó nghiêng tứ phía tìm bóng hình quen thuộc nhưng chẳng thấy gì.

"Dạ thưa vương gia, vương phi thấy người mãi không ra liền mệt mỏi đi xe ngựa khác về trước rồi" Tên thuộc hạ thuật lại tường tự sự việc cho hắn.

"Tất cả là do lão ta, đúng là lão già chết tiệt, phải giết" Hắn nghiến răng nghiến lợi nói rồi cũng phóng lên ngựa chạy như bay về phủ gặp người thương.


"Cái đồ cục súc đáng yêu! Tối nay ta cho ngủ dưới đất" Lam Ly mắng yêu ai đó mà ai nhìn vào cũng biết là ai.

"Vương phi nói ai thế!" Hương Thảo ngu ngơ hỏi.

"Còn ai ngoài vương gia, đồ ngốc" Lan Nguyệt kế bên tận tình giải đáp còn không quên búng nhẹ trán bé người yêu rồi lại ôm vào lòng xoa xoa làm Lam Ly thấy chướng mắt hết sức.

_____________________________________
Một chút đáng yêu cúi tuần ????
Khi nào được 600 người theo dõi tui đăng típ 2 chap, mãi iu ????
Còn bây giờ thì tui off dài hạn, khi nào đủ 600 theo dõi thì bình luận kiu tui liền nhen gút bai ????
good luck ????.